Ước muốn của mẹ!

Một kỳ họp Quốc hội nữa lại đến, chúng ta có nhiều việc để các đại biểu bàn,

chúng ta đặt ra nhiều mục tiêu. Như làm sao để vượt qua khủng hoảng thúc đẩy

tăng trưởng kinh tế nhanh và bền vững, ổn định kinh tế vĩ mô, lạm phát ở mức

thấp, thu nhập đầu người tăng ..vv và vv. Đảng cũng đã phát động toàn dân tham

gia đóng góp ý kiến xây dựng Đảng. Toàn Đảng toàn, toàn quân và toàn dân ta

cũng vừa tích cực đóng góp ý kiến vào dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992.

Nhưng mẹ tôi và bao bà mẹ khác làm gì có khái niệm tăng trưởng kinh tế, lạm phát

hay chính sách vi vô, vĩ mô gì đó…Vì thế dù có hỏi mẹ, mẹ cũng bảo “thôi! Các

bác muốn viết gì thì viết, muốn sửa sao thì sửa… ”. Còn hỏi mẹ muốn gì ư?

Một đất nước hơn 70% là nông nghiệp nên mẹ muốn nông sản được giá, để mẹ

cũng như bà con nông dân trên cả nước có thêm tiền lo cho cuộc sống gia đình.

Nhưng điều này thì còn phải xem, vì là nước nông nghiệp, có rất nhiều cái xuất

khẩu vào loại nhất nhì thế giới như Điều, Tiêu, cà phê, lúa gạo, thủy hải sản…vv.

Nhưng thưa Mẹ chúng ta không được quyền quyết định về giá, cái đó là việc của

Tây (nghe đau lòng quá!). Không tin mẹ ngẫm mà xem, đã khi nào chúng ta có

tiếng nói trong vấn đề này chưa? Họ muốn giá nào chúng ta phải bán giá đó, họ

thích bảo ta bán phá giá ta cũng có cãi được đâu. Vậy phải đề nghị Đảng, phải ý

kiến với Quốc hội rồi, tại sao chúng ta lại không có tiếng nói gì trong vấn đề này,

khi chúng ta là người khổng lồ ít nhất là về xuất khẩu gạo, cà phê, hồ tiêu…như

thế? Không lẽ ta lại là một người khổng lồ bị thiểu năng trí tuệ dẫn đến không biết

sử dụng sức mạnh của mình!?

Mẹ muốn đồng lương và tiền bán thóc của mẹ đủ lo cho cuộc sống gia đình ở quê.

Chứ hôm nay ra chợ một giá, ngày mai một giá, mà giá sau cao hơn giá trước rất

nhiều. Trong khi lương của mẹ không tăng kịp, thóc lúa năm này qua năm khác

một sào (360m2 ruộng) cũng chỉ được khoảng 2 tạ (200kg), ruộng thì không được

chia thêm, vậy cứ đà này, một triệu mẹ mua được những gì? Thế mẹ lại đề nghị

Đảng, đề nghị Quốc hội làm sao để đồng Việt Nam đừng mất giá. Khó lắm mẹ à,

với việc điều hành chính sách tiền tệ như thế này thì việc “ổn định tiền tệ, giữ vững

giá trị đối nội và đối ngoại của đồng bản tệ” là rất khó. Nhưng thôi ta cứ mong

chờ!

Mẹ muốn có sức khoẻ tốt! Nghe kỳ cục quá, sức khoẻ của mẹ do mẹ quyết định

liên quan gì tới Đảng, tới Quốc hội! “Mày ngu lắm con à! Sức khoẻ tất nhiên là của

mẹ, nhưng không phải do mẹ quyết định mà được. Thử hỏi nhé, ra chợ hàng thật

hàng giả con có biết không? Thật giả lẫn lộn, thậm chí giả nhiều hơn thật, mẹ nghe

nói thịt ôi thiu họ còn làm cho tươi roi rói, rau thì xanh mơn mởn mà không biết

chất lượng thế nào, đồ chơi của cháu mày nghe nói còn đầy chất độc hại, mẹ còn

đang nghi ngờ mẻ thuốc bổ của mẹ có chất không an toàn…tóm lại là mẹ không

biết phải hỏi ai và tin ai nữa. Đó, sức khoẻ của mẹ nhưng không do mẹ quyết định,

hiểu chưa!!!” Lạ quá ha, vậy hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng ở đâu? Các cơ quan

chức năng ở đâu? Bao giờ người dân mới được dùng hàng hoá có chất lượng, hàng

hóa an toàn? Chúng ta đóng thuế để trả lương cho những người đó làm gì? “Cái đó

anh đi mà hỏi Ba anh ấy, chứ tôi chịu. Mà Ba anh thì chắc cũng không biết đâu, vì

ông ấy uống rượu Vodka cả ngày mà có biết đâu hôm qua người ta phát hiệt cả một

cơ sở to uỳnh sản xuất rượu giả từ cồn 96 độ. Rượu từ….thuốc trừ sâu! Nên lại

phải đề nghị Đảng và Quốc hội”.

Mỗi lần mẹ ra chơi, tôi chở mẹ ra BigC hay Metro, đi tới cả hai nơi đều phải qua

đường Ng Văn Linh hoặc đường Nguyễn Bỉnh Khiêm (2 đương này liền nhau đi từ

các loại Cảng của HP ra đường 5, đường 10 về HN và các tỉnh). Mẹ luôn than

phiền rằng, “quái lạ, cái phần đường hướng về HN thì hư hỏng hóc, ổ gà, ổ voi đầy

ra, trong khi cái phần bên kia thì còn mới nguyên, sao nó không đẹp như nhau con

nhỉ?”. Biết trả lời mẹ thế nào, không lẽ lại nói với mẹ răng, đó là cán cân xuất nhập

khẩu đấy mẹ à. Mẹ biết gì về vấn đề đó đâu mà nói chứ, ước mơ đó của mẹ là

chính đáng về hai bên đường “đẹp như nhau”, nhưng khi mà hàng từ nước ngoài về

cảng (nhập khẩu) ngày càng nhiều, thì xe chở đi phải nhiều và cái phần đường bên

này hỏng là điều không cần bàn cãi. Còn hàng từ cảng đi rất hạn chế (xuất khẩu),

nên xe có từ nơi khác ra cảng toàn xe không thôi mẹ. Như thế thì sao hai phần

đường đẹp như nhau được. Xin chuyển lời này tới Đảng và Quốc hội!

Mẹ muốn sao, mỗi khi trái gió mẹ đến các cơ sở y tế công khám và chữa bệnh,

được tiếp đón tận tình như mẹ đi mua đồ hay đến cơ quan con trai mẹ vậy! Mẹ à,

ước mơ đó còn xa lắm! Mẹ phải đề xuất với Đảng và Quốc hội ấy, chứ con trai mẹ

chỉ có thể đảm bảo rằng khi đến cơ quan con, mẹ là thượng khách.

Mẹ muốn sao, mỗi khi có việc đến các Cơ quan nhà nước mẹ cũng được tiếp đón

niềm nở và được giải quyết nhanh như người ta tiếp mẹ trong một cửa hàng giảm

giá! Ô sao vậy mẹ? Cải cách hành chính có từ lâu rồi mà. “Hay cái gì mà hay, tôi

chẳng biết cải cách hành chính nhà các anh là cái gì, tôi chỉ biết, tôi có việc mới

đến “cửa quan” tôi phải đi tìm mãi mới ra ngưòi cần hỏi, họ còn hạch sách, quát

mắng…giờ tôi cần là mọi người dân đều được đối xử công bằng, cán bộ đúng là

công bộc của dân”. Cái này thì con chịu! Mẹ đề xuất với Đảng và Quốc hội giúp

con!

Mẹ muốn khi tham gia giao thông mẹ được bảo vệ bởi các lực lượng chức năng mà

hằng ngày mẹ đóng thuế để trả lương cho họ làm việc ấy chứ không phải ra đường

người đầu tiên mẹ cảm thấy mất an toàn là họ!

Mẹ muốn mấy đứa cháu ra trường lúc xin việc họ sẽ hỏi, “anh/chị làm được gì?”

chứ không phải câu “Con cái nhà ai hay có bao nhiêu tiền?”

Ui cha…mẹ còn muốn nhiều thứ lắm nhưng tôi nhớ không hết, mà ước muốn nào

cũng “giản đơn” và vô cùng chính đáng. Xin gửi lời của mẹ tôi tới Đảng và Quốc

hội!