
Em hãy đóng vai là những đồ dùng
cá nhân của Bác tự giới thiệu về mình.

Khi vào thăm nhà Bác, đứng nhìn chúng tôi, nhiều người đã khóc. Chắc họ đang
nghĩ đến Bác và cảm động trước tấm lòng bao la rộng lớn, lối sống giản dị thanh
cao của Người.
Bác Hồ đã yên nghỉ, nhưng ngày ngày, dòng người vào lăng viếng Bác vẫn
nối dài từ sáng đến chiều. Đến thăm nhà Bác ở, người ta trầm ngâm trước từng di
vật đơn sơ, mộc mạc đã gắn bó với Bác trong suốt cả cuộc đời. Dường như đoán
biết được ý nghĩ, lòng mong muốn của đồng bào, du khách, những đồ vật đã cất
lên tiếng nói tự giới thiệu về mình để du khách hiểu thêm về Bác. Chúng ta hãy
cùng nghe họ tự thuật nhé.
- Chúng tôi là những đồ dùng cá nhân của Bác Hồ. Chúng tôi được sống bên
Bác, được phục vụ, chăm sóc Bác và được Bác yêu mến nâng niu như những đứa
cháu nhỏ. Chúng tôi gồm : quần áo, giày dép, mũ nón... Chúng tôi sống rất hoà
thuận, luôn bên nhau và luôn bên Bác.
Tôi thuộc dòng họ Quần Áo. Họ hàng nhà chúng tôi có hai loại vải được Bác

thường dùng là vải ka ki màu trắng đục và vải lụa màu nâu. Áo ka ki cúc cài kín
cổ, vạt buông, có bốn túi lớn, hai túi trên ngực và hai túi ở hai vạt trước. Anh
chàng này thường được Bác mặc khi đi công tác ở nước ngoài, khi ngoại giao, tiếp
khách, hoặc khi Bác đi dự những hội nghị, hội thảo quan trọng trong nước và quốc
tế... Còn tôi, quần áo vải nâu, được may rộng như kiểu quần áo của bà con nông
dân. Tôi được chăm sóc Bác thường xuyên hơn, được Bác mặc khi đi thăm đồng
ruộng, gặp gỡ bà con nông dân, các bạn thiếu niên nhi đồng, lúc ở nhà, khi làm
việc trong phòng riêng, lúc tưới cây... Bác thương yêu, nâng niu, đối xử với chúng
tôi bằng tất cả tấm lòng của một Con Người. Có khi chúng tôi bị sờn rách, các cô
chú phục vụ định thay áo mới cho Bác, Bác biết, Bác không chịu, Bác nói vải hãy
còn mới hãy may vá lại cho Bác mặc. Chúng tôi cảm động đến nghẹn ngào trước
tấm lòng và phong cách sống vô cùng giản dị của một vị lãnh tụ.
Tôi thuộc họ giày dép. Cùng với quần áo, tôi cũng rất vinh dự vì luôn

được đi theo Bác. Tôi được làm bằng chất liệu cao su, màu đen, có 4 quai, hai quai
chéo ở phía trên và hai quai ngang ở phía dưới. Họ hàng chúng tôi, hàng vạn hàng
triệu đôi dép như thế đã từng theo bước những chiến sĩ, thanh niên xung phong
chống Pháp rồi chống Mĩ trên khắp các chiến trường Nam Bắc. Riêng tôi sung
sướng hơn là được ở bên Bác, phục vụ, chăm sóc Bác, được theo Bác đi trên mọi
nẻo đường.
Còn tôi là mũ lá. Chúng tôi tuy Bác dùng ít hơn, nhưng cũng là nhiều lắm đối với
những ai không được ở bên Bác. Họ hàng nhà mũ chúng tôi cũng có hai loại: mũ
cốt vải và mũ lá. Mũ cốt vải làm bằng vải kaki màu xanh hoặc màu trắng đục. Anh
chàng này thường được Bác đội khi đi chiến dịch, khi thăm hỏi đồng bào, chiến
sĩ... Còn tôi, mũ lá được làm bằng lá cọ, lá nón. Tôi được Bác dùng khi đi xuống
nhà máy, công xưởng, khi ra đồng cùng với bà con nông dân gặt lúa, tát nước
chống hạn hoặc xuống biển với ngư dân kéo lưới...
Tôi nữa, tôi là khăn len. Tuy tôi chỉ được theo Bác vào mùa đông nhưng

cũng được Bác nâng niu, yêu mến lắm. Tôi được dệt bằng sợi len, rộng chừng 30
cm, dài chừng 1,2m, hai đầu khăn thắt tua rua bay nhè nhẹ mỗi khi gió thổi. Nếu
trời không giá rét quá, tôi được Bác quàng quanh cổ Bác. Trời lạnh, tôi được Bác
choàng lên đầu. Tôi rất sung sướng vì được giúp ích cho Bác.
Chúng tôi là những đồ vật rất bình thường, mộc mạc, đơn sơ, giản dị, nhưng Bác
đã chọn chúng tôi. Không những thế, Bác còn yêu thương, gìn giữ, nâng niu chúng
tôi. Điều đó làm chúng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc. Vì vậy, chúng tôi
sống bên Bác, đem hơi ấm cho Người, bảo vệ Người khỏi những cơn thất thường
của thời tiết, làm mềm sỏi đá dưới những nẻo đường bàn chân Người đi qua.
Chúng tôi tuy nhỏ bé nhưng chúng tôi tự hào vì đã giúp ích cho Bác, góp phần làm
nên một phong cách Hồ Chí Minh.
Khi vào thăm nhà Bác, đứng nhìn chúng tôi, nhiều người đã khóc. Chắc họ
đang nghĩ đến Bác và cảm động trước tấm lòng bao la rộng lớn, lối sống giản dị
thanh cao của Người.