
Kể lại kỉ niệm sâu sắc về "người đưa đò"
Người thầy

Trích dẫn : Có những hồi ức về "người đưa đò" thân thương neo giữ dài lâu trong
tâm hồn - trở thành động lực để ta vươn tới.Và đây là một câu chuyện, kỷ niệm có
thật, xúc động, sâu sắc về người thầy.
BÀI LÀM
Đã lâu lắm tôi chưa gặp lại thầy. Nhưng khuôn mặt ấy, dáng đi ấy và đặc biệt là
những lời thầy giảng đã trở thành hành trang không thể thiếu trong hành trình cuộc
sống mà tôi không thể quên.
Người tôi đang nói đến là thầy Nguyễn Văn Đạt - giáo viên dạy toán Trường
THPT Đặng Thai Mai (Thanh Chương, Nghệ An).
Ba năm phổ thông, tôi học chuyên ban D, thầy dạy chuyên ban A nên chỉ được học
với thầy vào những buổi học thêm. Nhưng tôi biết thầy ngay trong những ngày đầu
tiên bước vào lớp 10.

Thầy là giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh, là cánh chim đầu đàn của tổ toán, luôn dẫn đầu
trong thành tích bồi dưỡng học sinh giỏi các cấp toàn trường.
Và hơn hết, hoàn cảnh gia đình thầy với những đứa con không may nhiễm chất độc
da cam làm tôi xúc động vô cùng.
Trong những bài giảng của thầy, ngoài kiến thức chuẩn môn toán, chúng tôi còn
được thầy dành ít phút tái hiện những tháng ngày đất nước đứng lên chống Mỹ cứu
nước và thầy cũng là một chiến sĩ Trường Sơn năm xưa sống sót trở lại quê hương.
Những câu chuyện kể, những tâm sự rất đời thường của chính bản thân thầy làm
tôi có ý chí, có sức mạnh để vượt qua những khó khăn của cuộc sống.
Nhớ đến thầy, trong tôi là hình ảnh một ông giáo luôn đội mũ cối đứng bên dòng
nước chảy xiết dắt từng chiếc xe đạp cho học sinh trong những ngày lụt lội, chờ
cho đứa cuối cùng lên xe thầy mới yên tâm mang đôi dép rọ đã phai màu theo năm
tháng tới trường.

Chưa bao giờ tôi thấy thầy bận bộ quần áo đạo mạo mà nghề giáo cần phải
thế để lên lớp.
Thầy vẫn giản dị và mộc mạc như chính con người thầy vậy.
Tôi nhớ nhất là ngày biết tin mình rớt đại học, niềm tin và hoài bão trong tôi tưởng
chừng vụt tắt.
Tôi ngồi trên hành lang tầng hai của trường cả tiếng đồng hồ chỉ để khóc. Sân
trường mùa hè vắng lặng đến đáng sợ, tôi như con chim non bay ngược chiều gió
chao đảo và sắp rơi. Tôi chỉ biết khóc, tiếc công 12 năm đèn sách đã đổ sông đổ
biển và trách bản thân.
Tôi không dám về nhà, không dám đối diện với bất kỳ ai vì xấu hổ. Bao nhiêu suy
nghĩ dại dột thoáng qua trong đầu.
Vừa đúng lúc thầy lên trường đi dạo, thấy tôi, thầy nhẹ nhàng đến bên hỏi
han, động viên.

Thầy khuyên tôi ôn thi lại thêm một năm nữa. Rồi thầy hướng mắt về phía đường
chạy của sân thể dục ôn tồn: “Con biết không, trên đường chạy đó, nếu chỉ vì vấp
ngã mà bỏ cuộc thì sẽ chẳng bao giờ về tới đích.
Nhưng nếu biết đứng lên ngay chính nơi ngã thì đôi chân ấy sẽ đưa con đến bất kỳ
đâu con muốn”. Sau đó, thầy gửi tôi vào lớp luyện thi gần nhà để có điều kiện học
hành và giúp đỡ bố mẹ.
Tôi không dám về nhà, không dám đối diện với bất kỳ ai vì xấu hổ. Bao nhiêu suy
nghĩ dại dột thoáng qua trong đầu.
Vừa đúng lúc thầy lên trường đi dạo, thấy tôi, thầy nhẹ nhàng đến bên hỏi
han, động viên. Thầy khuyên tôi ôn thi lại thêm một năm nữa. Rồi thầy hướng mắt
về phía đường chạy của sân thể dục ôn tồn: “Con biết không, trên đường chạy đó,
nếu chỉ vì vấp ngã mà bỏ cuộc thì sẽ chẳng bao giờ về tới đích.