K li k nim sâu sc v
tình cm đặc bit tình cm tui hc trò.
Mi kí c là mt bn nhc, có hay có d, có vui có bun. Tuy bn nhc trong tôi vô cùng
bun bã và nhiều nước mắt nhưng tôi sẽ không bao gi quên nó đó là bn nhc mà tôi
và Lâm cùng viết lên. Trên tri cao, lp lánh n cười ca Lâm.
Có nhng k nim s nht dần theo năm tháng nhưng những k niệm đã hng sâu trong
tim thì không cách nào b đi được. Vi tôi, vi bn, chc chn ai cũng sẽ có nhng k
niệm như vy. Riêng tôi, ch cần nghe đến cái tên “Hoàng Lâm” là vết thương trong tiềm
thc li ty lên, đau nhói.
Tôi và Lâm sinh cùng ngày và trong cùng bnh vin, nhà chúng tôi li là hàng xóm nên
không có gì khiu khi tôi và Lâm thân vi nhau lm. Chúng tôi cùng ln lên vi
nhng kí c trong veo. Ngay t khi còn bé, Lâm đã cao ln và khe mạnh hơn tôi rt
nhiu nên vì thế Lâm hay bênh vc tôi lm.
Tôi vn còn nh như in những năm cấp mt, chúng tôi cùng nhau c gắng để được trường
chn thi hoa trạng nguyên” nhưng cuối cùng ch có một người được chọn và đó là Lâm.
Tôi gin ghê lm, vi ý nghĩ non nt và ngô nghê ca một đứa tr, tôi cho rằng Lâm đã
ăn gian. Tôi không thèm nói chuyn vi Lâm gn mt tháng, rồi ngày Lâm đi thi cũng
đến và lần đó Lâm được gii Trạng Nguyên. Người đầu tiên Lâm báo tin là tôi, tôi vui
quá nhy cng lên và ôm chm Lâm, tôi quên luôn mình đang giận.
Theo thi gian, tôi và Lâm cùng ln lên. Chúng tôi cùng hc một trường trung hc
nhưng khác lớp. Càng lớn, Lâm càng đẹp, một nét đẹp rt nam tính bi bm, nhưng đôi
mt lúc nào cũng buồn bun và hay nhìn v đâu đó vô định. Còn tôi, người ta nói rng tôi
đáng yêu, với đôi mắt lúc nào cũng ngân ngấn nước và đôi má phúng phính. Tính tôi tr
con lm, chính vì thế mà tôi gin Lâm kng biết bao ln. Ví d nhé, tôi không biết đi xe
đạp nên Lâm là người đưa rước tôi mi ngày, mi lần Lâm đến đón trễ tôi nht quyết
không lên xe, mi ln thế nhìn Lâm ta h như bun lm.
Tôi nghch lm, đầu têu ca nhng trò quy phá trong lp hu hết đều là tôi. Mt ln n,
tôi r rê c lp cúp học và đi chơi, hôm sau, c lp tôi b pht. Thy hỏi ai là người “cm
đầu”, Lâm bước lên và nhn ti thay tôi. Lâm nhìn tôi cười hin, ấm áp quá, đôi mắt Lâm
như nói với tôi rằng: “không sao đâu, đừng sợ”. Tôi mím môi, giương đôi mắt đ hoe hết
nhìn thy ri nhìn Lâm, tôi s lm. Thế ri tôi cũng thở phào nh nhõm vì Lâm ch b
pht trc v sinh mt tun. Chiu đó, Lâm lại ch tôi về, lưng áo ướt đẫm m hôi, tôi
kh: “Lâm cho Ngc xin li nha”. Lâm quay li nhìn tôi ri mĩm cười. Tim tôi hng đi
mt nhp, không hiu sao hình nh nhiều năm về trước li hin v, lúc Lâm báo tin vui
cho tôi, mp m.
Nhưng tình cm thân thiết ca chúng tôi cũng có lúc bị lung lay, tt c là do tôi. Tôi nh,
đó là một bui chiu, tôi nhm ch đi sinh nhật bn. Lâm nói mười lăm phút sau s
đền, thế nhưng hơn nửa tiếng sau tôi mi thy Lâm. Tôi gin: “nếu Lâm không đến được
thì nói, tôi t biết nh ngưi khác”. Lâm không nói gì c, kéo tôi lên xe, tôi vùng vn mt
lúc ri cũng ngi im. Tng guồng quay xe đạp c chm chm lăn, dường như Lâm đang
mt lm thì phi nhưng rồi tôi cũng thờ ơ không quan tâm. Lâm xin lỗi, tôi m cho qua
chuyn. T hôm đó, giữa chúng tôi có mt khoáng cách, không quá ln nhưng đủ làm tôi
và Lâm không thân thiết na.
Đã là nhữngm gần cuối năm lớp chín, thi hc kì, thi chuyn cp, bài v tr thành gánh
nng cho hc sinh. Gi đây, tôi không đi chung với Lâm na, sáng m s đưa tôi đi và
chiu tôi li có b đón v. Vậy đấy, ch vì quá bn rn nên tôi cũng không biết Lâm đã b
hc gn mt tun ri. Thi hc kì xong, tôi mi nghe lũ bạn nói Lâm b thi. Bao thc mc
ng vực ùa đến trong tôi. Tôi chy thật nhanh sang nhà Lâm, được tin Lâm đang trị liu
bnh vin, tôi lã người đi. Tôi nh m Lâm ch tôi đi thăm Lâm. Tôi hoang mang tht s,
đứng trước phòng bnh của Lâm nhưng tôi không dám bước vào. Lâm b bnh gì? Lâm
có làm sao không?... Tôi đang tự nhát chính mình, lc nh đầu để xua đi những ý nghĩ
không hay. Tôi thi rồi đy cửa bước vào. Trước mt tôi là mt Hoàng Lâm xanh xao,
s mt mỏi và đau đớn chiếm lấy cơ thể tràn đầy sc sng ngày nào. Tôi ngi cnh Lâm,
khóc rt nhiều, Lâm xoa xoa đâu tôi, tôi nc lên từng cơn. Hôm đó, tôi tâm sự vi Lâm
đến chiu, tôi nói nhiu lm, còn Lâm nhìn tôi chăm chú và mĩm cười. Tim tôi lại đập
nhanh hơn khi thấy n cười đó, tôi ra về nhưng lòng buồn rười rượi. Tối đó, tôi không