
và Lâm không thân thiết nữa.
Đã là những năm gần cuối năm lớp chín, thi học kì, thi chuyển cấp, bài vở trở thành gánh
nặng cho học sinh. Giờ đây, tôi không đi chung với Lâm nữa, sáng mẹ sẽ đưa tôi đi và
chiều tôi lại có bố đón về. Vậy đấy, chỉ vì quá bận rộn nên tôi cũng không biết Lâm đã bỏ
học gần một tuần rồi. Thi học kì xong, tôi mới nghe lũ bạn nói Lâm bỏ thi. Bao thắc mắc
ngờ vực ùa đến trong tôi. Tôi chạy thật nhanh sang nhà Lâm, được tin Lâm đang trị liệu ở
bệnh viện, tôi lã người đi. Tôi nhờ mẹ Lâm chở tôi đi thăm Lâm. Tôi hoang mang thật sự,
đứng trước phòng bệnh của Lâm nhưng tôi không dám bước vào. Lâm bị bệnh gì? Lâm
có làm sao không?... Tôi đang tự nhát chính mình, lắc nhẹ đầu để xua đi những ý nghĩ
không hay. Tôi thở dài rồi đẩy cửa bước vào. Trước mắt tôi là một Hoàng Lâm xanh xao,
sự mệt mỏi và đau đớn chiếm lấy cơ thể tràn đầy sức sống ngày nào. Tôi ngồi cạnh Lâm,
khóc rất nhiều, Lâm xoa xoa đâu tôi, tôi nấc lên từng cơn. Hôm đó, tôi tâm sự với Lâm
đến chiều, tôi nói nhiều lắm, còn Lâm nhìn tôi chăm chú và mĩm cười. Tim tôi lại đập
nhanh hơn khi thấy nụ cười đó, tôi ra về nhưng lòng buồn rười rượi. Tối đó, tôi không