
- "Không, cô không thể nhận được. Mẹ em mới là người xứng đáng được mặc nó
vì bà đã lao động hết mình để có thể mua được nó. Sao em không nghĩ đến mẹ em,
bà đã vất vả thế nào để nuôi em ăn học, lại còn phải lo cho em những nhu cầu quà
tặng vật chất như thế này nữa. Hãy ngoảnh lại nhìn mẹ em đi, những gì mẹ đã hi
sinh cho em là quá to lớn, hãy cố gắng học thật giỏi và làm một đứa con hiếu thảo
đó mới chính là món quà mà cô mong muốn nhận được nhất .... và .... chắc là mẹ
em cũng thế..."
Nghe cô nói đến đây cổ họng tôi nghẹn đắng, lòng tôi thắt lại, nước mắt đổ
tràn hai bờ mi và trải dài trên gương mặt ân hận non nớt của tôi. Tôi chợt chạnh
lòng nhớ lại những lúc không đáp ứng được những nhu cầu mà tôi đòi hỏi hình như
mắt má cũng đỏ hoe như cô bây giờ....... Nghĩ đến đó tôi chỉ muốn thét lên cho đỡ
xấu hổ và thẹn với lòng mình " Má ơi ...cho con xin lỗi...con nào biết rằng đằng
sau những nụ cười hạnh phúc của con là những chuỗi ngày lao động vất vả vắt cạn
sức lực của má như vậy..." Rồi tôi quay sang nhìn cô, lúc này trông cô trong mắt
tôi thật to lớn và vĩ đại như một bậc thánh sống. Cô thật giàu lòng nhân ái khi đã