
Hãy viết một bức thư kể lại niềm vui và sự khó khăn
trong việc học môn Ngữ Văn

Nhiều lúc con tự hỏi: học hàng trăm định lí, công thức Toán học, nào là tích phân,
vi phân, phép thử… nhưng áp dụng vào cuộc sống lại quá ít. Con chỉ thấy thông
dụng ở cuộc sống những phép cộng, trừ, nhân, chia được học ở cấp I.
BÀI LÀM
Mẹ kính yêu của con !
Đầu năm học mới con đã vò đầu để suy nghĩ nên chọn học lớp chuyên Văn hay lớp
chuyên Toán. Hai cánh cửa này thật khó lựa chọn. Nhưng rồi con đã tìm ra được
cánh cửa cho tương lai của mình: con quyết định đeo đuổi Văn học. Dù con đường
ấy có nhiều khó khăn , trắc trở nhưng nó là nhiệt huyết và lòng đam mê khiến con
không thể từ bỏ.
Mẹ nói rằng khối C ít nghề, khó khăn cho định hướng của tương lai. Thời đại Công
nghệ thông tin bùng nổ các môn xã hội như Ngữ văn bị xem nhẹ. Người ta đua
nhau học các môn tự nhiên. Ngay cả những bạn trong lớp con học giỏi môn Văn
cũng đăng kí vào lớp Toán. Con thấy buồn lắm mẹ ạ! Và lúc dó con thấy rằng câu
nói: “Bi kịch của thời đại chúng ta là thừa trí tuệ , thiếu tâm hồn” của một nhà văn
Mê Hi Cô là rất có lí.Thực ra khối C ít ngành nhưng chỉ ít hơn khối A, còn trong
thực tế ngành nghề của nó cũng nhiều, rất nhiều đấy chứ. Danh ngôn đã nói rằng: “
Đồng xu luôn có hai mặt, một ngày có cả bóng đêm và ánh sáng”. Đâu phải những

gì trở ngại cũng luôn đến với người học Văn. Ngược lại con thấy ở Văn học có rất
nhiều điều tốt đẹp. Và thực sự nó mang lại niềm vui cho con.
Mẹ ạ ! Con nhớ mãi lời dặn của mẹ : “Làm gì cũng phải có lòng đam mê”. Không
ngẫu nhiên mà mẹ yêu môn Toán. Toán dành cho bố, mẹ, anh vì sự đam mê. Còn
con Văn học chính là nụ cười, sự thích thú. Con học Toán chẳng kém gì Văn
nhưng chỉ Văn học mới đáp ứng được những gì mà con mong ước. Văn chương là
một thế giới cho đi mà không cần sự đáp trả. Con đã thực sự bị lôi cuốn bởi những
trang Số đỏ của Vũ Trọng Phụng, con mê Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân,
con đắm say vào Lão Hạc, Chí Phèo, Đời thừa của Nam Cao…và nhiều, nhiều
những tác phẩm nữa đã gim chặt vào trái tim con. Không thực hiện được những
đam mê của nình con thấy hẫng hụt, chán nản vô cùng. Ngữ Văn là người bạn tinh
thần luôn đi sát cuộc đời con. Đánh mất một người bạn khác gì đánh mất chính
mình, đánh mất ánh bình minh của sớm mai.
Con còn nhớ có một nhà thơ nói rằng: “ Thơ ca, nếu không có người tôi đã mồ
côi”. Văn học như vị cứu tinh của cuộc đời. Học Văn tâm hồn con được giải tỏa,
con không phải căng mắt lên vì những con số của bài toán, đau khổ vì những
phương trình dao động của bài lí, mệt mỏi vì những công thức hóa học khó nhớ.
Cứ mỗi lần đến giờ học Văn đầu óc con trở nên thư thái, tâm hồn thảnh thơi. Con

chăm chú nghe tiếng nói ấm áp, truyền cảm của thầy. Những lúc đó con ước ao
được như ngày xưa chỉ học mỗi văn chương, lấy văn chương làm trọng tâm thi cử.
Ngươi hiền tài là người có văn hay, chữ tốt. Cái ước mơ đó của con không thể
thành hiện thực với thời đại bây giờ nhưng sao nó cứ dồn nén lại hết thảy niềm vui,
sự yêu thích của con.
Họ bảo rằng “học Văn không thiết thực” . Nhưng cuộc sống sẽ tối sầm lại nếu
không có văn chương. Học văn con thấy mình giàu kiến thức cuộc sống, hiểu sâu
hơn về cuộc đời. Người ta bảo thời kì Nga Hoàng con người sống hèn nhược, bảo
thủ, ích kỉ, co mình, con vẫn không định hình ra được nhưng khi đọc tác
phẩm Người trong bao của Sê khốp là con đã hiểu ra tất cả - hiểu cả một thời đại
lịch sử. Hay như nỗi khổ của người nông dân Việt Nam trước cách mạng tháng
Tám, qua trang sử con không có nhiều cảm xúc, sự cảm thương nhưng qua tác
phẩm Chí Phèo của Nam Cao con thấu hiểu nỗi khổ mà người nông dân phải gánh
chịu; Con biết thế nào là người nông dân bị lưu manh hóa, bần cùng hóa.
Mẹ ơi! Nhiều lúc con tự hỏi: học hàng trăm định lí, công thức Toán học, nào là tích
phân, vi phân, phép thử… nhưng áp dụng vào cuộc sống lại quá ít. Con chỉ thấy
thông dụng ở cuộc sống những phép cộng, trừ, nhân, chia được học ở cấp I. Còn
Văn, học bao nhiêu vẫn thấy không thừa. Văn học dạy cho con, cho mẹ và cho mọi

người viết các văn bản, đơn giản nhất là giấy xin phép nghỉ học. Văn học dạy cho
con cách nói năng, dùng từ đúng văn cảnh, hoàn cảnh nào là đúng đắn, hợp lí.
Cũng dễ hiểu thôi vì Văn thuộc vào môn công cụ. Cuộc sống trong con lớn lên
cũng nhờ văn học đó mẹ ạ !.
Không chỉ hiểu nhiều mà con còn nhận thức sâu về cuộc đời và rút ra nhiều bài học
cho mình về cách sống . Có một nhà triết học nói rằng: “Ta tư duy nghĩa là ta tồn
tại”. Sau mỗi tác phẩm Văn học con thường tư duy và nghĩ về cuộc sống. Sau Vội
vàng của Xuân Diệu con biết quý trọng thời gian hơn nữa, luôn có ý thức sống hết
mình , sống thật ý nghĩa trong quãng đời ngắn ngủi, phải làm được càng nhiều
càng tốt những gì có thể; Sau Hạnh phúc của một tang gia (trích Số đỏ của Vũ
Trọng Phụng) cho con biết tránh xa những cái lố lăng, bỉ ổi, đểu giả, học làm sang
của tầng lớp tiểu tư sản, thị dân; Qua Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long con
biết sống không cần biểu hiện, bày tỏ những cống hiến của mình, chỉ cần biết mình
sẽ làm gì để cống hiến; Qua Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê con học
cách đứng lên trong khó khăn, gian khổ, nhìn lên những ngôi sao của bầu trời để
hướng về ngày mai xanh tươi, sáng rực. Thầy giáo dạy văn của con thường nói vui
rằng: “Dạy Toán, học Văn, ăn Thể dục” để động viên các con về niềm vui của việc
học Văn, con thấy đúng quá mẹ ạ ! Nhưng con cũng biết rằng một con đường
không bao giờ thẳng tắp và lối đi của con chắc vẫn còn lắm gập ghềnh, khó nhọc.
Cụ Phạm Công Trứ cũng đã từng nói: