
Chia sẻ kinh nghiệm: " bí quyết để
trở thành phiên dịch giỏi"

Tôi cải thiện môn nói bằng cách học phát âm theo đĩa, giá mà tôi có máy vi tính
lúc đó thì việc học sẽ dễ dàng hơn nhiều. Rồi cứ như thường lệ, lúc nào rảnh là tôi
đọc báo tiếng Anh rồi dùng điện thoại ghi âm giọng nói của mình.
Trong cuộc đời mỗi người ai chẳng có ước mơ, ai chẳng một lần ấp ủ sau này sẽ
thế nọ thế kia, nhưng con đường để chạm tay đến ước mơ thì quả là gian nan, đầy
thử thách và con đường ấy đã đánh gục bao trái tim và tinh thần.

Ngay từ khi còn nhỏ tôi đã mơ ước sẽ trở thành một người phiên dịch tiếng Anh
giỏi cho chủ tịch nước, các nguyên thủ quốc gia trong tương lai. Đối với tâm hồn
non nớt của một cô bé như tôi lúc đó thì phiên dịch là một nghề thú vị.
Tôi tin rằng người phiên dịch giống như một “cây cầu ngôn ngữ” có sức mạnh
thần kỳ đến nỗi họ có thể kết nối con người với con người, giúp cải thiện mối quan
hệ giữa các quốc gia, dân tộc. Tôi tin rằng người phiên dịch nắm giữ một vai trò vô
cùng quan trọng cho sự sống còn của một đất nước.
Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của một cô bé vẫn chưa qua tuổi 18 và mọi thứ đối với
tôi thật là đơn giản. Ngày ấy tôi chỉ nghĩ rằng nếu mình thi đỗ đại học, vào trường
ngoại ngữ thì chắc chắn sau này ước mơ ấy sẽ trở thành sự thật. Tôi bắt đầu lao
vào học tiếng Anh như một con thiêu thân. Những ngày tháng chật vật ngập đầu
trong bài vở cũng không uổng phí chút nào bởi tôi đã được đền đáp bằng tờ giấy
báo nhập học. Thế là tôi đã đi được một nửa chặng đường khá gian nan, nhưng hóa
ra chặng đường thứ hai còn dài hơn và vất vả hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới,sự ồn ào nhộn nhịp của đất Hà thành,
một môi trường học tập quá xa lạ, quá hiện đại đối với một con bé tỉnh lẻ như tôi.
Tôi chưa một lần rời vòng tay cha mẹ để sống cuộc sống tự lập, sống giữa chốn

thành thị đông đúc, giữa những con người cứ nhìn mình như một sinh vật lạ vậy.
Tôi không hề yếu đuối mà thậm chí còn rất mạnh mẽ, vậy mà tôi đã bật khóc
ngon lành khi cảm nhận được sự trơ trọi của mình giữa dòng đời xô bồ hối hả.
Nhưng đó chưa phải là tất cả bởi nỗi sợ hãi còn kinh khủng hơn khi ngày đầu tiên
tôi bước vào lớp và được các bạn chào đón bằng những câu tiếng Anh kỳ lạ mà tôi
chưa từng nghe nói bao giờ.
Khi còn học cấp III, tôi chỉ được học ngữ pháp chứ có biết gì là listening hay
speaking đâu, thế mà lên đại học tôi suốt ngày bị tra tấn, ám ảnh bởi những tiếng
nói, những âm thanh kỳ lạ đó. Mọi suy nghĩ như sụp đổ, tôi không hiểu cô giáo
cũng như các bạn đang nói gì, tôi tưởng mình lạc vào một đất nước mà không có
người nào cùng dân tộc với mình.
Các bạn nói tiếng Anh trôi trảy và tự nhiên quá. Tôi ngồi cứng họng suốt cả giờ
học để chờ cho những giây phút nặng nề ấy trôi qua. Nỗi cô đơn cùng nỗi lo bài vở
khiến tôi ngày càng chán nản và có những suy nghĩ tiêu cực. Tôi nhớ cái nhà tắm
nơi phòng trọ, nơi tôi có thể ngồi khóc cả giờ mỗi lần đi học về và cái ý nghĩ gọi
điện về nhà xin bố mẹ cho tôi bỏ cuộc, cho tôi về nhà cứ đeo bám tôi dai dẳng.

Thế nhưng ý chí một đứa con gái ngang bướng và mạnh mẽ không cho phép tôi
làm thế. Tôi ý thức rõ rằng mình lên Hà Nội là để học, để chắp cánh cho ước mơ
bay cao bay xa, bởi chỉ có học thì mới có thể làm phiên dịch cho chủ tịch nước và
chu du khắp thế giới, chỉ có học mới đền đáp công ơn bố mẹ mà thôi. Tôi đã thức
trắng đêm ấy để suy nghĩ về những ngày đầu tiên ngồi trên giảng đường đại học và
cười cho sự hèn nhát, ngu xuẩn của mình.
“Tại sao mình lại lãng phí thời gian để ngồi khóc lóc, than vãn làm gì, có khóc thì
cũng chẳng có ông Trời hiện ra mà giúp đỡ đâu, chẳng ai cứu nổi ta ngoài chính
bản thân ta. Vậy tại sao ta không tìm cách thoát khỏi tình trạng ấy?”. Tôi như
người vừa tỉnh dậy sau một cơn mê dài đằng đẵng, tôi tự nhủ rằng đó sẽ là những
giọt nước mắt cuối cùng cho những điều ngốc nghếch chỉ có ở một đứa trẻ yếu
đuối. Tôi bắt đầu lập kế hoạch lâu dài cho việc học tiếng Anh.
Để trở thành một người phiên dịch giỏi thì nhất thiết phải nghe để hiểu được người
ta nói gì, rồi kỹ năng nói tiếng Anh phải “như gió” và phát âm phải thật chuẩn.
Muốn nghe nói tốt thì nhất thiết phải luyện tập nhiều bởi “practice makes
perfect”. Nhưng tôi chẳng có thiết bị nào để nghe cả, tôi thuyết phục bố mẹ mua
cho một cái đầu đĩa nhỏ để có thể mang theo bên mình, có thể mở đĩa nghe bất cứ
lúc nào, bất cứ nơi đâu.

