
Nghìn lẻ một đêm
Chương 27
CHUYẾN ĐI THỨ HAI CỦA SINDBAD

“Tôi đã quyết định, sau chuyến đi đầu tiên là sẽ sống yên bình những
ngày còn lại của mình ở Bagdad như tôi đã có vinh dự nói với các ngài hôm
qua. Nhưng chẳng được bao lâu, tôi lại cảm thấy buồn chán cái cuộc sống
quá nhàn hạ. Ý muốn du ngoạn trên mặt biển kết hợp với việc bán buôn lại
xâm chiếm đầu óc tôi. Tôi đi tìm mua các loại hàng hoá phù hợp cho việc
đổi trao theo ý mình rồi lên đường lần thứ hai cùng với những thương gia
khác mà tôi biết rõ tấm lòng ngay thẳng. Chúng tôi lên một con tàu chắc
chắn, và sau khi phó thác số mệnh mình cho Thượng đế, chúng tôi bắt đầu ra
khơi.
Từ hòn đảo này đến hòn đảo khác, chúng tôi làm việc đổi trao rất có
lợi. Một hôm, lên một hòn đảo mọc đầy những cây ăn quả nhưng hoang
vắng đến nỗi chúng tôi chẳng nhìn thấy bất cứ một ngôi nhà ở cũng như một
con người nào. Chúng tôi cùng nhau đi dạo mát trên những bãi cỏ non và
dọc theo các dòng suối chảy qua bãi.
Trong khi người này hái hoa, người khác ngắt quả thì tôi đem thức ăn
và chai rượu mang theo, kiếm chỗ ngồi cạnh mợt khe nước chảy giữa những
gốc cây to toả bóng mát rượi, làm một bữa ngon lành. Ăn xong, thấy hai mắt
mình díp lại. Tôi ngả người cạnh gốc cây chẳng biết ngủ có lâu không nhưng
khi mở mắt dậy thì chẳng nhìn thấy con tàu đã thả neo gần đó đâu nữa.

Đến đây Scheherazade buộc phải ngừng lời vì ngày đã rạng. Nhưng
đêm sau, nàng kể tiếp câu chuyện đi biển lần thứ hai của Sinđbađ như sau:
***
“Tôi rất ngạ c nhiên - Sindbad nói - là không nhìn thấy con tàu đã
buông neo ở đâu cả. Ngồi dậy, tôi nhìn khắp xung quanh, những thương gia
đã cùng tôi đặt chân xuống hòn đảo cũng không thấy một ai. Tôi chỉ nhìn
thấy cánh buồm của con tàu nhưng xa tít tắp nên chỉ một thoáng sau là đã
mất hút.
Xin các ngài hãy thử tưởng tượng xem ở hoàn cảnh đáng buồn ấy thì
tôi nghĩ gì. Tôi tưởng chết đi được vì thất vọng, đau khổ, tôi kêu lên kinh
hoàng, tự đấm lên đầu mình rồi gieo người trên mặt đất. Rất lâu, tôi đắm
mình trong những ý nghĩ lộn xộn chết chóc, buồn rầu, chán ngán. Hàng trăm
lần tôi tự xỉ vả đã dại dột chưa bằng lòng với chuyến đi đầu tiên đáng: lẽ
phải làm cho tôi cạch đến già để không bao giờ dám làm một chuyến đi nào
khác nữa. Nhưng tất cả sự hối tiếc của tôi đều đã là quá muộn.
Cuối cùng tôi đành phải nhẫn nhục trước ý chí của Thượng đế, và
chẳng biết rồi đây mình sẽ ra sao, tôi leo lên một cây cao, đưa mắt nhìn ra

bốn phía để thử xem có phát hiện được gì đem lại cho mình một chút hy
vọng nào không. Nhìn ra ngoài biển chỉ thấy trời và nước, nhưng nhìn về
phía đất liền nhận thấy có một vật gì đó trăng trắng, tôi liền tụt xuống và vớl
số thức ăn còn lại tôi mang theo mình rồi đi về phía có vật màu trắng đó còn
ở xa lơ xa lắc khiến tôi chẳng phân biệt được đó là cái gì.
Khi đã tới gần một chút, tôi nhận thấy đó là một khối tròn màu trắng
cao và to thật đáng sợ. Lúc đã đến gần hẳn, tôi lấy tay sờ và thấy nó nhẵn
thín. Tôi đi vòng quanh nó để xem có cửa vào chăng nhưng không thấy. Và
vì trơn nhẵn như thế nên chẳng làm sao mà trèo lên được. Chu vi của nó có
thể tới năm mươi bộ.
Lúc đó mặt trời sắp lặn. Trời đột nhiên tối sẫm lại như bị phủ một
đám mây dày. Nhưng nếu tôi ngạc nhiên vì bóng tối bất chợt đó thì lại càng
ngạc nhiên hơn lúc nhận thấy kẻ gây ra là một con chim to lớn khác thường
đang bay về phía tôi. Chợt nhớ tới một con chim có tên là đại bàng mà tôi
thường nghe các thuỷ thủ hay nói đến thì tôi hiểu ra là cái khối tròn lớn mà
tôi đang chiêm ngưỡng đó có thể là trứng của loài chim ấy. Đứng vậy, nó đỗ
lên trên cái khối đó và ngồi sụp xuống như để ấp vậy. Thấy nó bay tới, tôi đã
nép sát vào quả trứng thành ra trước mặt mình là một cái chân của con chim,
to bằng một cái thân cây. Tôi buộc chặt mình vào cái chân ấy bằng dải vải

quấn quanh khăn của tôi, hy vọng là con đại bàng ngày hôm sau cất cánh
bay lên sẽ mang tôi ra khỏi cái đảo hoang này. Quả nhiên, sau một đêm ở
tình trạng đó, khi trời bắt đầu sáng, con chim cất cánh mang tôi lên cao, cao
đến mức tôi không nhìn thấy mặt đất nữa. Rồi nó lao xuống nhanh ngoài sức
tưởng tượng làm tôi chẳng còn cảm thấy gì nữa. Lúc con đại bàng đỗ xuống
thấy mình đã ở trên mặt đất, tôi nhanh nhẹn thảo nút dải vải buộc mình vào
chân nó. Tôi vừa rời khỏi chân con vật, thì cũng vừa lúc nó vươn người mổ
vào một con rắn dài chưa từng thấy, giơ chân quắp lấy, và lập tức bay đi.
Nơi con đại bàng đặt tôi xuống là một thung lũng rất sâu, bao quanh là
những ngọn núi cao chạm tới mây và dốc đứng đến nỗi không còn thấy một
chỗ nào có thể leo lên được. Lại mồt tình trạng lúng túng mới đối với tôi, so
sánh chốn này với hoang đảo mà tôi vừa rời đi thấy chẳng có gì đổi khác.
Dò bước đi trong thung lũng, tôi thấy rải rác đó đây những viên kim
cương sáng loáng trong đó có những viên to kỳ lạ. Tôi rất thích được nhìn
ngắm chúng: Nhưng chợt nhìn thấy đằng xa những vật làm tôi mất hết hứng
thú và không khỏi rùng mình. Đó là một đám rất nhiều những con rắn sao
mà to, sao mà dài, có lẽ không con nào là không đủ sức nuốt chửng một con
voi. Ban ngày chúng chui tất cả vào hang, ẩn trong đó để tránh đại bàng, kẻ
thù của chúng: Chỉ đêm tối chúng mới bò ra ngoài.