
quấn quanh khăn của tôi, hy vọng là con đại bàng ngày hôm sau cất cánh
bay lên sẽ mang tôi ra khỏi cái đảo hoang này. Quả nhiên, sau một đêm ở
tình trạng đó, khi trời bắt đầu sáng, con chim cất cánh mang tôi lên cao, cao
đến mức tôi không nhìn thấy mặt đất nữa. Rồi nó lao xuống nhanh ngoài sức
tưởng tượng làm tôi chẳng còn cảm thấy gì nữa. Lúc con đại bàng đỗ xuống
thấy mình đã ở trên mặt đất, tôi nhanh nhẹn thảo nút dải vải buộc mình vào
chân nó. Tôi vừa rời khỏi chân con vật, thì cũng vừa lúc nó vươn người mổ
vào một con rắn dài chưa từng thấy, giơ chân quắp lấy, và lập tức bay đi.
Nơi con đại bàng đặt tôi xuống là một thung lũng rất sâu, bao quanh là
những ngọn núi cao chạm tới mây và dốc đứng đến nỗi không còn thấy một
chỗ nào có thể leo lên được. Lại mồt tình trạng lúng túng mới đối với tôi, so
sánh chốn này với hoang đảo mà tôi vừa rời đi thấy chẳng có gì đổi khác.
Dò bước đi trong thung lũng, tôi thấy rải rác đó đây những viên kim
cương sáng loáng trong đó có những viên to kỳ lạ. Tôi rất thích được nhìn
ngắm chúng: Nhưng chợt nhìn thấy đằng xa những vật làm tôi mất hết hứng
thú và không khỏi rùng mình. Đó là một đám rất nhiều những con rắn sao
mà to, sao mà dài, có lẽ không con nào là không đủ sức nuốt chửng một con
voi. Ban ngày chúng chui tất cả vào hang, ẩn trong đó để tránh đại bàng, kẻ
thù của chúng: Chỉ đêm tối chúng mới bò ra ngoài.