
bên nên tảng đá rơi xuống biển, cạnh ngay mạn tàu làm thành một lỗ hổng
lớn trên mặt biển hầu như có thể nhìn tới đáy. Con chim kia, tai hại cho
chúng tôi, lại buông tảng đá rơi xuống trúng giữa con tàu làm nó vỡ tan tành.
Hành khách và thuỷ thủ, người chết bẹp, người chết đuối Còn tôi cũng chìm
nghỉm nhưng lúc ngoi lên trên mặt nước, may mà vớ được một mảnh vỡ của
con tàu. Cứ thế, lúc tay nọ, lúc tay kia, tôi không rời cái mảnh vỡ đó, gió và
sóng đẩy tôi vào một hòn đảo bờ đốc đứng. Dù sao tôi cũng thoát nạn. Tôi
ngồi xuống bãi cỏ nghỉ ngơi một chút cho hồi sức rồi sau đó đứng lên đi sâu
vào đảo để tìm hiểu đất đai. Tôi đang như ở trong một khu vườn tuyệt diệu:
cây mọc san sát, cây này trĩu quả, cây khác đang đâm hoa, những cón suối
nước ngọt trong vắt uốn lượn quanh co. Tôi hái quả ăn, những quả thật là
ngon ngọt; tôi uống nước của những dòng suối róc rách như mời chào.
Đêm đến, tôi nằm ngủ trên thảm cỏ ở một nơi mát mẻ thuận lợi.
Nhưng chẳng ngủ tròn được một tiếng đồng hồ, giấc ngủ luôn bi gián đoạn
vì nỗi lo thấy chỉ có mình mình ở một nơi quá hoang vu lặng lẽ. Phần lớn
trong đêm tôi âu sầu và lo nghĩ, tự trách mình ngu dại đã không ở yên tại
nhà mà lại còn đi làm cuộc phiêu lưu cuối cùng này. Những ý nghĩ bi quan
này đã đưa tôi đi xa đến chỗ dự định huỷ hoại thân mình. Nhưng ban ngày
tới và với ánh sáng của nó đã làm tán đi nỗi niềm tuyệt vọng của tôl. Tôi
đứng lên đặt bước đi giữa các hàng cây mà lòng dạ vẫn bồn chồn.