
Nghìn lẻ một đêm
Chương 30
CHUYẾN ĐI THỨ NĂM CỦA SINDBAD

Những thú vui - Ông nói - cũng hãy còn khá đủ sức hấp dẫn để xua
khỏi trí nhớ của tôl tất cả những gian nan khổ ải mà tôi đã từng phải chịu
đựng, nhưng không thể làm nhụt lòng ham muốn của tôi là lại lên đường làm
những chuyến đi mới. Vì vậy, tôi mua hàng, đóng gói và chất lên xe và cùng
với hàng, tôi đi ngay tới một cảng biển gần nhất. Tới đây, để khỏl phụ thuộc
vào một truyền trưởng và muốn có một con tàu do mình chỉ huy, tôi dành
thời gian cho đóng một tàu riêng và bỏ tiền túi ra trang bị hoàn chỉnh. Tàu
đóng xong, tôi cho chất hàng lên nhưng tàu còn khá rộng nên tôi nhận chở
thêm nhiều nhà buôn của nhiều nước khác nhau cùng vôi hàng hoá của họ.
Khi bắt đầu có gió thuận, chúng tôi giương buồm và lướt ra khơi. Sau
một chặng đường dài, chỗ đầu tlên mà tàu ghé vào là một hòn đảo hoang mà
chúng tôi thấy ở đó trứng của một con đại bàng to bằng quả trứng mà các vị
đã nghe tôi nói rồi. Trong trứng có một con đại bàng non sắp nở, vì đã thấy
cái mỏ của nó lấp ló qua chỗ rạn của vỏ trứng.
Kể đến đây, Scheherazade ngừng lại vì ánh sáng ngày đã chiếu vào
trong ngự phòng của hoàng đế Ấn Độ. Đêm sau, nàng kể tiếp:
“ Sindbad, người đi biển - Nàng nói - tiếp tục kể chuyện về chuyến đi
thứ năm của mình:

- Những nhà buôn - Ông nói tiếp - ở trên tàu của tôi và cũng cùng lên
bờ với tôi bèn dùng rìu bổ vỡ quả trứng, lôi con đại bàng non ra, xả làm
nhiều mảnh và đưa lên lửa nướng để ăn. Tôi đã nghiêm trang cảnh báo họ là
chớ nên đụng vào quả trứng đó, nhưng họ chẳng thèm nghe.
Bữa tiệc thịt chim đại bàng non vừa qua khỏi miệng thì từ phía chân
trời khá xa xuất hiện hai đám mây lớn! Người thuyền trưởng mà tôi thuê để
chỉ huy con ngườl tàu, có kinh nghiệm biết cái đó có nghĩa gì, kêu lên đó là
bố và mẹ con đại bàng non và ông giục chúng tôi gấp rút lên tàu ngay để
tránh tai nạn mà ông dự đoán. Chúng tôi vội vã theo lời khuyên đỏ và khẩn
trương kéo buồm lên.
Nhưng lúc đó, hai con đại bàng vừa bay tới gần kêu lên dữ dội và
chúng lại càng kêu lên khủng khiếp gấp bội khi nhìn thấy tình trạng của quả
trứng và không thấy con chúng đâu cả. Chắc là với ý định trả thù, chúng bay
về hướng vừa tới và mất hút một thời gian, trong khi đó thì chúng tôi thì
giừơng hết buồm lên và gắng sức ra càng xa càng tốt hòn đảo đó.
Đột nhiên, chúng bay trở lại và chúng tôi nhận thấy chúng quặp trong
bộ móng của chúng mỗi con một tảng đá rất to. Khi bay đến đúng bên trên
tàu chúng tôi thì chúng dừng lại và bay đứng trên không, một con buông
tảng đá xuống, nhưng nhờ tài khéo léo của người lái quặt mũi tàu sang một

bên nên tảng đá rơi xuống biển, cạnh ngay mạn tàu làm thành một lỗ hổng
lớn trên mặt biển hầu như có thể nhìn tới đáy. Con chim kia, tai hại cho
chúng tôi, lại buông tảng đá rơi xuống trúng giữa con tàu làm nó vỡ tan tành.
Hành khách và thuỷ thủ, người chết bẹp, người chết đuối Còn tôi cũng chìm
nghỉm nhưng lúc ngoi lên trên mặt nước, may mà vớ được một mảnh vỡ của
con tàu. Cứ thế, lúc tay nọ, lúc tay kia, tôi không rời cái mảnh vỡ đó, gió và
sóng đẩy tôi vào một hòn đảo bờ đốc đứng. Dù sao tôi cũng thoát nạn. Tôi
ngồi xuống bãi cỏ nghỉ ngơi một chút cho hồi sức rồi sau đó đứng lên đi sâu
vào đảo để tìm hiểu đất đai. Tôi đang như ở trong một khu vườn tuyệt diệu:
cây mọc san sát, cây này trĩu quả, cây khác đang đâm hoa, những cón suối
nước ngọt trong vắt uốn lượn quanh co. Tôi hái quả ăn, những quả thật là
ngon ngọt; tôi uống nước của những dòng suối róc rách như mời chào.
Đêm đến, tôi nằm ngủ trên thảm cỏ ở một nơi mát mẻ thuận lợi.
Nhưng chẳng ngủ tròn được một tiếng đồng hồ, giấc ngủ luôn bi gián đoạn
vì nỗi lo thấy chỉ có mình mình ở một nơi quá hoang vu lặng lẽ. Phần lớn
trong đêm tôi âu sầu và lo nghĩ, tự trách mình ngu dại đã không ở yên tại
nhà mà lại còn đi làm cuộc phiêu lưu cuối cùng này. Những ý nghĩ bi quan
này đã đưa tôi đi xa đến chỗ dự định huỷ hoại thân mình. Nhưng ban ngày
tới và với ánh sáng của nó đã làm tán đi nỗi niềm tuyệt vọng của tôl. Tôi
đứng lên đặt bước đi giữa các hàng cây mà lòng dạ vẫn bồn chồn.

Khi đi sâu vào đảo một chút, tôi nhìn thấy một ông già rất hom hem
lọm khọm. Ông ta ngồi bên bờ suối. Lúc đầu tôi tưởng cũng là nạn nhân bị
đắm tàu như mình. Đi lại gần, tôi cất tiếng chào lão và chỉ nhận được một
cái gật đầu Tôi hỏi lão đang làm gì. Nhưng lão không trả lời mà lại ra dấu
bảo tôi cõng lão lên lưng đưa lão qua suối sang bờ bên kia để hái quả ăn.
Tôi tưởng lão ta muốn tôi giúp đỡ thật nên cõng lão lên lưng và lội
qua suối.
- Thôi xuống đi - Tôi bảo lão và cúi người thấp cho lão dễ xuống.
Nhưng đáng lẽ tụt xuống (mỗi khi nghĩ đến tôi lại bật cười) thì lão già
đó mà tôi cho là đã quá suy yếu, lại nhẹ nhàng đưa chân lên mà tôi trông da
chân lão giống như da bò cái quặp chặt lấy cổ tôi, rồi ngồi dạng chân trên
vaí tôi. Quá ngạc nhiên và sợ hãi tôi ngã lăn xuống bất tỉnh...
Scheherazađe bắt buộc phải ngừng lại ở đây vì mặt trời đã xuất hiện.
Nàng kể tiếp câu chuyện này vào cuối đêm sau.
***