
Nghìn lẻ một đêm
Chương 29
CHUYẾN ĐI THỨ TƯ CỦA SINDBAD

Những thú vui chơi và những trò giải trí mà tôi lao vào sau chuyến đi
biển thứ ba của mình không đủ sức mạnh quyến rũ để tôi từ bỏ tính thích
phiêu lưu muốn đi nữa. Tôi vẫn còn bị lôi cuốn vì lòng ham mê buôn bán và
được thấy những thứ mới lạ ở các nơi. Vậy là tôi sắp xếp công việc, gom
một số hàng hoá có thể tiêu thụ được ở những nơi định đến và lên đường.
Tôi theo đường đi Ba Tư, phải đi xuyên qua nhiều tỉnh thành tới một cảng
biển, ở đây tôi xuống tàu. Chúng tôi giương buồm và đã ghé vào nhiều bến
thuộc đất liền và một số hòn đảo miền Đông. Rồi một hôm sau khi vượt qua
một chặng đường dài, chúng tôi bị một cơn gió xoáy khiến thuyền trưởng
phải cho hạ buồm và ra những lệnh cần thiết đề phòng nguy hiểm mà chúng
tôi đang bị đe doạ. Nhưng tất cả đều vô ích. Tàu không điều khiển được, các
cánh buồm đều bị xé nát, xô vào đá ngầm vỡ toang, một số lớn nhà buôn và
thuỷ thủ chết đuối, hàng hoá chìm nghỉm .
Scheherazade kể đến đây thì nhìn thấy trời sáng. Nàng dừng lại và
Schahriar thì đứng lến. Đêm sau nàng kể tiếp như sau câu chuyện về chuyến
đi thứ tư của Sindbad
Tôi may mắn - Sindbad kể tiếp- Cũng như nhiều nhà buôn khác và
thuỷ thủ là bám được vào một tấm gỗ. Chúng tôi được một dòng thuỷ lưu
đẩy tới một hòn đảo ngay trước mặt. Trái cây và nước suối ở đây đã giúp

chúng tôi phục hồi một phần sức lực. Tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm ngay tại
nơi đã bị biển hất lên, chúng tôi chưa biết phải làm gì đây. Tinh thần suy sụp
sau tai nạn vừa qua đã làm chúng tôi hoang mang cực độ.
Ngày tiếp đó, lúc mặt trời lên, rời bờ biển đi sâu vào trong đảo, thấy
có nhà cửa, chúng tôi liền đi tới. Rất đông những người da đen đổ xô ra vây
tròn chia nhau nắm lấy chúng tôi rồi lôi vào trong nhà họ.
Năm người bạn và tôi được đưa vào cũng một nhà. Trước hết họ kéo
chúng tôi ngồi xuống và đưa cho một thứ lá và ra hiệu mời ăn. Những người
bạn của tôi không suy nghĩ là những người mời chúng tôi ăn nhưng bản thân
họ không ăn, mà vì bị cái đói thôi thúc nên đã cầm lấy những lá đó mà nhai
ngấu nghiến. Còn tôi, linh cảm thấy có một sự lừa bịp nào đó, tôi không
đụng tới và như vậy thật là may vì chỉ một lát sau tôi thấy như tâm thần của
các bạn tôi bị nhiễu loạn. Họ nói năng linh tinh và không biết mình nói gì.
Sau đó họ cho chúng tôi ăn cơm nấu với đầu dừa, các bạn tôi, không
còn tỉnh táo nữa đã ăn lấy ăn để. Tôi cũng ăn nhưng rất ít. Những tên da đen
này cho chúng tôi nhai loại lá đó trước hết là để làm cho chúng tôi loạn trí
không còn biết gì về số phận thảm thê của mình nữa. Rồi chúng cho chúng
tôi ăn để vỗ béo. Vì bọn chúng đều là giơng ăn thịt người nên trước khi ăn
thịt chúng tôi, chúng để một thời gian chờ chúng tôi béo lên. Đó là điều xảy

đến với các bạn tôi vì họ đã mất lý trí nên mặc kệ mọi sự. Vì tôi vẫn còn
minh mẫn thì chắc các vị cũng đoán là đáng lẽ cũng béo tốt như mọi người
nhưng tôi mỗi ngày lại càng gầy ốm thêm. Luôn luôn bị cái chết đe doạ trở
thành một liều thuốc độc trong tất cả các thức tôi ăn. Chứng trầm cảm trở
thành cứu tinh đối với tôi vì bọn da đen sau khi giết và ăn thịt hết các bạn tôi
thì chúng ngừng lại. Nhìn thấy thân hình tôi khô khẳng, ốm yếu, chỉ có
xưống và da nên chúng luì cái chết của tôi vào một thời đlểm khác.
Cũng vì vậy nên tời được khá tự do, hầu như chẳng cớ ai coi sóc và
chú ý đến hành vi của tôi nữa. Điều đó cho phép tôi đi xa cụm nhà ở của bọn
da đen. Một lão già nhìn thấy, nghi ngờ ý đlnh của tôl, đã gào to lên.cho tôi
quay lại nhưng thay vì nghe theo lão, tôi chạy nhanh hơn lên và chẳng mấy
chốc khuất tầm mắt lão ta. Chỉ có mỗi một lão già đó ở nhà, còn những tên
đen khác đều đi vắng và chỉ trở về vào lúc cuối ngày, đó là lệ thường của
chúng. Cũng vì chắc là chứng chẳng làm sao đuổi kịp được khi biết tôi đã
chạy trốn, tôi bước đi thong thả đến tận nửa đêm mới dừng lại nghỉ một chút
và ăn một vài miếng thức ăn mang theo. Rồi tôi lại tiếp tục lên đường đi suốt
bảy ngày đêm, để ý tránh xa những nơi có người ở. Những ngày này tôi sống
qùa ngày bằng những quả dừa: ăn cùi dừa và uống nước dừa.

Đến ngày thứ tám, tôi đến gần biển và bất ngờ trông thấy những người
da trắng như tôi đang mải thu hoạch hồ tiêu mà ở đó mọc lên bạt ngàn. Vẻ
mải mê làm việc của họ là một dấu hiệu tốt và tôi chẳng khó khăn gì mà đi
tới gần họ .
Scheherazade không nói thêm gì nữa trong đêm nay và đêm sau, nàng
kể tiếp:
***
Những người thu hoạch hồ tiêu -Sindbađ kể tiếp - tiến đến phía tôi, và
khi nhìn rõ họ hỏi bằng tiếng Ả Rập tôi là ai và từ đâu tới. Sung sướng nghe
thấy họ nói tiếng của mình, tôi đã thành thật kể cho họ nghe đã bị đắm tàu
như thế nào, tới được cái đảo đó và rơi vào tay bọn người da đen ra sao. Họ
đồng thanh nói:
- Nhưng những người da đen đó chuyên ăn thịt người kia mà. Nhờ có
phép màu nào mà ông thoát khỏi bàn tay độc ác dã man của chúng?
Tôi kể cho họ nghe câu chuyện mà các ngài vừa nghe đó và tất cả bọn
họ đều vô eùng klnh ngạc. Tôi ở cùng họ cho tới ngày họ thu hoạch xong