YOMEDIA
ADSENSE
Đại Ca Àk, Mặc Kệ Tớ Lỡ Thích Cậu Mất Rồi
42
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Nó tên đầy đủ là Nguyễn Bảo Như, học sinh trường …., lớp chuyên toán, là 1 học sinh chăm ngoan còn hắn là Nguyễn Hoàng Nguyên Phong, là tên bạn học chung lớp cấp 3 với nó, là tên chuyên phá phách trong lớp và nổi tiếng khắp trường.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Đại Ca Àk, Mặc Kệ Tớ Lỡ Thích Cậu Mất Rồi
- Đại Ca Àk, Mặc Kệ Tớ Lỡ Thích Cậu Mất Rồi
- Nó tên đầy đủ là Nguyễn Bảo Như, học sinh trường …., lớp chuyên toán, là 1 học sinh chăm ngoan còn hắn là Nguyễn Hoàng Nguyên Phong, là tên bạn học chung lớp cấp 3 với nó, là tên chuyên phá phách trong lớp và nổi tiếng khắp trường. Đáng lẽ ra cả 2 đơn giản chỉ là bạn bè bình thường không có chơi thân lắm nhưng vì hắn hay nghịch phá và rủ bạn bè nói chuyện trong lớp học nên cô gép nó ngồi cạnh hắn để bớt bớt đi, rõ ràng là nó không hề muốn 1 chút nào nhưng biết làm thế nào được, lệnh trên đã ban thì có mà chống đằng trời. Nó nghĩ chỉ cần nước sông không phạm nước giếng thì mọi chuyện có thế bình yên trôi qua, và sự thật đúng là như thế, hắn chẳng nói chuyện nhiều với nó, thỉnh thoảng chỉ kêu nó tránh đường cho hắn vì nó ngồi ở phía ngoài mà. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, cuối cùng nó cũng phải là người bắt chuyện trước, nhưng mà sự thật là nó là người không biết nói chuyện trừ khi là bạn thân, mà nó với hắn thì có chuyện gì mà nói. Những ngày sau đó nó có thêm 1 nhiệm vụ cao cả là viết giấy xin phép và chép bài hộ hắn, chẳng biết bận bịu công việc to lớn gì mà suốt ngày bỏ học và đổ hết mọi việc cho nó, nó thấy nghi ngờ lắm 1 kẻ suốt ngày không học hành gì như hắn mà cũng được vào lớp chọn của trường, chắc là đi thầy cô gì rồi vì nghe nói nhà hắn cũng có điều kiện mà. Haiz, thật là phiền phức, nhưng mà dù sao cũng không phải quá thiệt thòi vì lần nào cũng được trả công khá hậu hĩnh, lần nào hắn cũng mua kẹo cho nó để cảm ơn, nó còn nghĩ là chắc nhà hắn bán kẹo nên mới thế. Có 1 lần
- thức đêm xem đá bóng nó ngủ quên mất không chép bài cho hắn, vậy là hắn hét toáng lên _Bà định đình công đấy ak? _Tôi không cố ý mà, 1 bữa thôi mà _Để dồn lại 1 đống không phải sau này chép mệt hơn ak? Bà bận làm cái quái gì hả? Nó nhìn hắn nghi hoặc, tự nhiên lại lo mình mệt _Tại tối qua là trận siêu kinh điển, không xem phí lắm Hắn nhìn nó như 1 sinh vật lạ _Uầy, bà mà cũng xem đá bóng ák _Chứ sao, fan Real, fan Cr7 nhá _Hay nha, vậy để hôm nào thức xem đá bóng tôi sẽ gọi bà _Ông thích đội nào _MU
- Fan MU thường hiếu chiến và nó thấy điều đó cũng khá đúng với hắn, "đại ca” của trường mà. Kể từ hôm đó 2 đứa nói chuyện với nhau nhiều hơn, ít ra cũng có điểm chung mà nói, nó không còn cảm thấy những tiết học vô vị nữa. Nó cũng quen thêm mấy đứa bạn của hắn, 1 là Sơn học lớp bên cạnh và 1 thằng em học lớp dưới tên Quân, nhìn ai vẻ ngoài cũng lấc cấc, ngông ngông nhưng mà bản chất thì không đến nỗi tệ. Và nó không còn trách cô vì đã bắt nó ngồi cạnh hắn nữa vì cuộc sống của nó bắt đầu có những mảng vui vẻ hơn, cứ chỉ biết cắm đầu vào học cũng chán. Qua 1 thời gian tiếp xúc nó thấy hắn cũng không xấu như nó tưởng, dù hay quậy nhưng hắn không phải là kẻ xấc xược, thô lỗ chỉ thích đánh nhau, đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. 1 lần hắn ốm nghỉ học mấy ngày liền, chắc là hắn ốm thật vì bình thường nếu muốn nghỉ hắn sẽ nói với nó, tự nhiên nó thấy lạ lạ sao ý, bình thường hắn vẫn vắng học nhưng mà mấy hôm nay lại khác, nhân buổi chiều được nghỉ nó bảo Sơn dẫn đi thăm bệnh, bạn bè mà. Trên đường đi Sơn không quên dặn nó đừng nhắc về bố với hắn, nếu không muốn bị ném ra khỏi nhà, thì ra bố hắn đi nước ngoài đã 15 năm nhà hắn còn mỗi hắn và mẹ nhưng mẹ hắn chỉ lo ăn chơi mà không quan tâm đến hắn, thì ra là thế, nó cảm thấy chạnh lòng vì không có sự quan tâm, yêu thương của gia đình mà hắn mới trở nên ngang ngược như thế. Trên đường đi nó chỉ bắt gặp bọn trẻ con và người già, dân ở đây kéo nhau đi nước ngoài cả nên chỉ còn người không đủ khả năng lao động ở lại, nhìn thấy cảnh đó khiến lòng nó không khỏi suy nghĩ, rồi đây sẽ có bao nhiêu đứa trẻ lớn lên như hắn
- khi mà tư tưởng luôn là không cần học hành mà chỉ chăm chăm đi xuất khẩu lao động. Đang suy nghĩ mung lung thì xe phanh lại trước mắt nó là ngôi nhà 2 tầng to và rộng, trước sân có 1 giàn hoa màu tím và những chậu cây cảnh rất đẹp, đúng là nhà giàu có khác, nó bẽn lẽn theo chân thằng Sơn vào trong, và choáng không những vì nội thất bên trong căn nhà mà còn vì cảnh tượng hiện ra trước mắt: hắn và Quân đang ngồi chơi game, chẳng có vẻ gì là đau ốm cả, bực mình nó để mấy lốc sữa xuống bàn, lôi mấy quyển vở trong cặp ném cho hắn, thật đúng là phí tiền sữa mà. _Tưởng ông nằm bẹp dí, ai ngờ…..tôi về đây _Đã mất công đến rồi thì ngồi chơi đã, mấy khi mới có dịp, thằng Quân kéo nó ngồi xuống ghế và rót nước. Còn hắn thì vấn dán mắt vào màn hình máy tính và chỉ buông được 1 câu _Cảm ơn Thằng Quân giải thích _Anh ấy ốm thật chị ak, dưới chân trái trúng 1 nhát nên mới không đi học được chứ em biết anh không nỡ bỏ chị mà ở nhà thế này đâu
- Quân đang nói thì bị cái nhìn sắc như dao của hắn chặn lại không dám ho he gì nữa, nó nhìn xuống, có vết băng ở chân thật. _Chuyện vặt ấy mà, mai tôi đi học rồi, không phải lo, hắn trấn an Nó vội vàng chống chế _Ai mà thèm quan tâm, chẳng qua vì sẵn được nghỉ học nên mới đi thôi Nói thì nói vậy nhưng mà mặt nó đang đỏ lên, làm thằng Quân lại có thêm cớ để chọc, nó liền bỏ vào nhà bếp với Sơn phụ làm bánh, chiều hôm đó cả bọn được 1 bữa no nê dù cái miệng hắn cứ chê này nọ nhưng cuối cùng vẫn chén sạch. Cho đến lúc nó về cũng không gặp mẹ của hắn, chẳng biết bác ấy làm gì mà tới giờ cơm tối cũng không chịu về nữa. Kể từ sau hôm đó thằng Quân cứ gặp nó ở đâu là 1 chị dâu, 2 chị dâu, bảo sao cũng không chịu sửa, còn hắn nghe vậy chỉ cười, tức chết được mà.Trong lớp cũng có xì xào này nọ nhưng nó mặc kệ. Dù rất tò mò nhưng nó cũng không dám hỏi chuyện hắn sao lại bị thương, có hỏi hắn cũng chẳng nói, thế nên im lặng là vàng. Nhưng mọi chuyện đâu có bình yên trôi qua, mấy ngày sau đó nó đang ngồi tám chuyện với mấy con bạn thân thì có đưa chạy vào kêu _Ra xem đánh nhau bay ơi
- Nó chạy ra nhìn xuống phía dưới sân trường, đám đông đang vây kín 1 góc sân và hắn đang đứng ở trong đó, lại như thế nữa rồi, cái tính nóng như lửa của hắn lúc nào cũng là nguyên nhân gây chuyện. Nó chạy xuống sân trường, cố gắng bon chen vào đám đông đang hóng chuyện mà cứ bị đẩy ra, đến khi chen vào được thì mọi chuyện đã xong xuôi, nhân vật chính đã kéo nhau bỏ đi, mọi người cũng dãn ra. Nó căng mắt tìm, hắn đứng đó không có vẻ gì là bị thương, còn to tiếng chửi bạn được chứng tỏ là vẫn ok, thằng Quân nhìn thấy nó, kêu _Chị dâu kìa Hắn nhìn về phía nó, còn nhăn răng mà cười được, nó chạy đến đập cho 1 phát _Ông rảnh quá nhỉ? Hắn giơ tay lên đỡ và kêu lên 1 tiếng, thì ra lúc nãy có bị thương, nó thôi không trách móc nữa mà lôi hắn đến phòng y tế. Nó băng chỗ bị thương cho hắn, trong khi nó xót xa, cẩn thận trong từng động tác thì hắn vẫn cười khì khì _Chuyện thường ngày ở huyện ấy mà Cái tên xấu xa này, tuy mang tiếng là "đại ca” của trường nhưng mà theo nó thấy hắn chỉ giống như 1 con mèo con, bản tính hiền lành, chỉ những lúc cảm thấy bị tấn công thì xù lông đe dọa vậy thôi.
- Hôm đó, hắn bị thầy hiệu trưởng mời lên phòng uống nước chè, lại là bản kiểm điểm và cảnh cáo đứng dưới cờ, haiz, chuyện như cơm bữa. Mấy hôm sau, trên đường đi học nó thấy 1 chuyện lạ mà vốn nghĩ chỉ có trong phim, bên ngoài 1 ngôi nhà cao tầng có tiếng loa kèn, nhạc đám ma, lạ là ở chỗ có 1 đám người đứng ở cổng mặc áo đen nhìn rất dữ tợn, những người đi ra đi vào cũng mặc toàn đồ đen. Khi đến lớp nó mới biết thì ra chủ nhân ngôi nhà bị người ta chém chết ngoài Hà Nội mới đưa về hôm qua, đó là ông trùm, 1 đại ca thật sự bảo kê ở huyện này chứ không phải là " đại ca” như hắn. Chắc đó cũng chính là lý do mà hôm nay hắn nghỉ học, haiz. Kể từ sau hôm đó hắn có vẻ bận hơn, học thêm cũng nghỉ nhiều hơn, nó nghe thằng Sơn nói là công việc của hội đang rất phức tạp, đang có 1 cuộc nội chiến tranh giành vị trí đại ca, hơn nữa các nhóm khác cũng đang lợi dụng tình hình để ngoi lên. Không biết nội tình như thế nào nhưng nó cũng cảm nhận được không khí nguy hiểm đang diễn ra, nó không ngờ bản thân mình cũng bị lôi vào cuộc. Sau khi tan học nó chờ bạn ở cổng trường,bỗng có 2 chiếc xe máy chất 4 dừng ngay trước mặt nó, trên xe là mấy đứa nhìn không giống như học sinh, tóc thì nhuộm đủ màu chói mắt.Bọn họ xuống xe 1 đứa có vẻ là thủ lĩnh hất hàm hỏi nó _Mày là bạn gái thằng Nguyên Phong ? _Tất nhiên, không phải bạn gái chẳng lẽ là bạn trai?
- _Con nhỏ láo toét Ngay lập tức nó bị ăn 1 cái tát như trời giáng, sau 1 phút choáng váng nó định thần lại, nó giương đôi mắt thách thức nhìn thẳng vào kẻ đã hành hung nó _Lại còn dám trừng mắt nhìn ak, phải dạy cho mày tỉnh ra mới được Cánh tay được giơ lên 1 lần nữa, nó đón lấy nắm chặt rồi thả xuống dùng hết sức lực đáp trả lại bằng 1 cái tát. Thấy nó có vẻ hung hăng cả bọn xúm vào, xô nó ngã về phía sau. Lần này thì chết thật rồi, nó tưởng tượng ra cảnh bị đánh cho bầm dập, khắp người là bông băng, đúng lúc đó có tiếng hét lên _Nếu muốn chết thì cứ thử động vào cô ấy 1 lần nữa xem Là Nguyên Phong, cuối cùng thì nó cũng thoát nạn. Bọn côn đồ quay đầu nhìn về phía hắn _Định làm anh hùng cứu mỹ nhân ak? Hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu còn nhiều chuyện thì mày biết rồi đấy Cả bọn lên xe rồi phóng ga bỏ đi, trong khi thằng Quân hỏi han này nọ thì hắn buông 1 câu lạnh lùng: _Nếu muốn yên ổn từ này tránh xa 1 tôi 1 chút
- _Bây giờ còn kịp không ? Hắn nhìn nó đầy giận giữ _Được rồi, tôi sẽ đưa đón bà đi học, như vậy sẽ không thằng nào dám ho he nữa Từ hôm đó nó bắt đầu có vệ sĩ, ngày nào hắn cũng chở nó đi đi về về kể cả học thêm, dù đường có xa hay trời nắng mưa hắn cũng chẳng để nó đi 1 mình. Có lần nó hỏi hắn: _Ông định thi vào trường gì? _Thi đại học? _Uk, chẳng lẽ ông định…. _Học cao có gì tốt ? Đi học chẳng phải để kiếm tiền hay sao? Người ta đi nước ngoài về chẳng phải cũng trở thành tỷ phú hay sao? _Nhưng họ phải xa gia đình, xa người thân, sống tha hương nơi xứ người, liệu chỉ có tiền có hạnh phúc? Hắn im lặng. Cuộc sống trở lại nhịp bình thường vốn có nó đã rất vui, ai ngờ chưa được bao lâu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, 1 buổi sáng đang học hắn nhận được điện
- thoại của ai đó rồi vội vã bỏ đi, trước đó vẫn không quên dặn là sẽ quay lại đón nó. Đến giờ tan học nó đứng đợi ở cổng trường, đã hơn 30 phút vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, nó bắt đầu lo lắng. 1 lát sau từ chiếc xe ô tô 1 bóng người bị ném ra ngoài, chiếc áo trắng có logo của trường loang lổ những vệt màu đỏ, là hắn. Nó chạy lại đỡ hắn, thân hình to lớn đổ gục trên vai nó, nó lay hắn nhưng không có tiếng trả lời, bắt vội taxi nó lôi hắn đến bệnh viện. Đầu hắn tựa vào vai nó, khuôn mặt thanh tú chứa đầy những giọt mồ hôi, khóe miệng khô khốc đang rỉ máu, từ đôi bàn tay đang giữ chặt hắn nó cảm nhận được sự ướt át, nhớt nhớt, là máu đang chảy ra từng giọt, từng giọt trên tay nó, và cả trong tim nó nữa. Hắn thều thào cố nói với nó: _Không sao Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi, nó phải cố kìm nén tiếng nấc thành lời, nó cần phải mạnh mẽ, nhưng sao lại đau đến như thế này, nó cảm thấy đau như chính bản thân nó là người bị thương. Nó không thể chịu đựng được khi nhìn thấy kẻ vốn ngang tàn bỗng chốc trở nên yếu đuối, chẳng có lấy 1 chút sinh khí nào của sự sống như vậy. Trong lúc ngồi chờ tại phòng cấp cứu nó gọi điện cho mẹ của hắn, lúc này hắn cần phải có người thân bên cạnh. Bà đến rất nhanh, lo lắng vồn vã hỏi thăm tình hình và gục xuống khóc nức nở. Nó nhận ra 1 điều rất cơ bản: mẹ nào cũng thương con, dù cho thường ngày bà có bỏ lơ không quan tâm chăm sóc hắn
- thì mẹ vẫn là mẹ, con cái luôn là khúc ruột của cha mẹ, chỉ là trong cuộc sống đôi lúc họ chỉ nghĩ cho mình mà lãng quên con cái thì cho đến cuối cùng tận sâu trong trái tim vẫn ẩn chứa tình yêu thương vô bờ bến. Thật may vì vết thương chỉ lướt qua, chấn thương phần mềm, những chỗ bị đánh chỉ cần nghỉ ngơi chăm sóc là sẽ ổn, nếu không thì thật đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp trai của hắn, để ý 1 chút sẽ thấy hắn thừa hưởng nét đẹp của mẹ. Trong hơn 1 tuần ở viện nó thấy tình cảm 2 mẹ con hắn có tốt hơn, mẹ nó cũng rất quan tâm đến nó, như vậy là sau cơn mưa trời lại sáng. ^ ^. Nó nhận ra 1 điều khi trái tim con người được trải đầy tình yêu thương thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, tình cảm gia đình luôn rất thiêng liêng và đáng trân trọng, nó có thể giúp con người vượt qua mọi trở ngại và cám dỗ trong cuộc sống, là chỗ dựa tinh thần vững chắc trên mỗi bước đường chúng ta đi. Sau 1 tháng vào ngày nạp hồ sơ thi đại học nó đã sốc khi hắn nói sẽ nộp đơn thi vào đại học Vinh, hắn đã thay đổi suy nghĩ, hắn đã bắt đầu muốn học, muốn được bước chân vào giảng đường đại học, không gì diễn tả được mẹ hắn đã vui đến cỡ nào, bà rối rít cảm ơn nó nhừn thật ra nó nghĩ lý do khiến hắn thay đổi chính là đã có người khiến nó muốn ở lại, hắn đã cảm nhận được tình cảm ấm áp từ mái ấm gia đình. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp cho đến 1 tuần trước kỳ thi đại học, nó đang học bài thì có điện thoại
- _Chị dâu ak, chị có liên lạc được với đại ca không? Từ chiều tới giờ em chưa liên lạc được với anh ấy _Chị cũng không biết, lúc chiều nghe nói hắn đến quán X gần trường thôi _Vậy chị chuẩn bị đi, em sẽ đến đón, rồi ta đi tìm Nó đứng ngồi không yên, chẳng lẽ nào, hình ảnh kinh khủng lần trước lại hiện lên trong đầu nó, nếu như vậy nó biết phải làm sao ? Nó chạy như bay vào trong quán, chỉ 1 mình hắn ngồi quay lưng về phía cửa, nó tiến lại gần chầm chậm từng bước một, đặt tay lên lưng hắn khẽ gọi: _Nguyên Phong Hắn quay người nắm lấy tay nó đeo vào 1 chiếc lắc tay bằng bạc _Từ giờ anh sẽ khóa chặt em lại , đồng ý ở bên cạnh anh nhé _Nếu không đồng ý thì sao ? _Hỏi vậy thôi chứ anh biết chắc chắn em sẽ nhận lời _Ảo tưởng _Vậy sao?
- Hắn từ từ cúi xuống áp sát mặt nó, nó có thể cảm nhận hơi thở đang mỗi lúc 1 gần _Được rồi, đồng ý, em đồng ý, tránh ra đi Nó đẩy hắn về phía sau, đột nhiên đèn vụt tắt, nó cảm nhận được 1 cái chạm rất nhẹ nhàng, chính xác nó đang hôn, tên lưu manh xấu xa dám lừa nó tới đây còn cướp mất nụ hôn đầu của nó nữa, nhưng ai mà quan tâm chứ cho đến khi đèn vụt sáng trở lại và nó nhìn thấy thằng Quân và Sơn đang chụp lia lịa AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, những tên lưu manh xấu xa
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn