
SỞ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO
THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH
TRƯỜNG THPT BNH CHIỂU
Đ KIỂM TRA GIỮA HC K II – NH: 2023 – 2024
Môn: NGỮ VĂN – KHỐI 11
Ngày kiểm tra: 11/03/2024
Thời gian: 90 phút
(Không tính thời gian phát đề)
(Đề có 03 trang)
PHẦN 1. ĐC HIỂU (6,0 điểm)
Đọc văn bản sau:
(Lược một đoạn: Mận đi chợ bán rau và có xảy ra xích mích với chị Dân. Nhưng chuyện cũng
được giải quyết xong)
“Năm nay Mận mười bảy, thân hình đã ra dáng thiếu nữ rồi. Mận nghỉ học từ hồi xong lớp 9.
Thực tình so với đám bạn cùng tuổi thì Mận khờ khờ, chậm chạp nên nó trầy trật mới theo hết cấp
hai. Bố mẹ nó thấy vậy thì bảo, thôi học không nổi nữa thì nghỉ, ở nhà phụ bà chăm mấy luống rau
kiếm đồng ra đồng vào mắm muối. Mận vui ra mặt. Nó làm việc chăm chỉ lắm.
Mận ngồi sau gánh rau của mình, ai đi qua cũng niềm nở mời chào, cái này là bà dạy cho Mận
từ những lần đi chợ cùng bà (chỉ có điều Mận chào không được nhanh nhẹn như người ta).
- Mận ơi, nay đi chợ mỗi mình à? Bán cho cô mớ rau nào!
Người phụ nữ ngồi xuống cầm hai mớ rau muống bỏ vào làn. Vừa mở ví lấy tiền trả Mận, người
phụ nữ vừa hỏi:
- Nay bà đâu mà để cháu bán một mình vậy?
- Bà cháu ốm rồi. Chiều qua còn hái rau cùng cháu mà đêm đến bà mệt. Sáng nay bà không dậy
nổi nữa.[…].
Lúc Mận gánh rau đi, mẹ đang đút cháo cho bà. Bà mệt mà còn cố thều thào dặn Mận đi bán
sớm sớm rồi về kẻo nắng. Mận vừa đi vừa nghĩ, bà thật là, đã mệt rồi mà cứ lo cho Mận. Mận lớn
rồi mà. Gánh rau ra chợ giúp bà, cứ băng băng, có khi bà theo còn không kịp ấy chứ.
Bà của Mận - bà Thiên, trước là một thanh niên xung phong, hoạt động chủ yếu ở chiến trường
Tây Nguyên. Bà đi từ năm sáu mốt đến năm sáu sáu thì gặp và yêu ông Mận - cũng là một người
lính. Đơn vị tổ chức đám cưới cho hai người, tuy đơn sơ nhưng hạnh phúc và ấm tình đồng đội.
Được vài tháng, bà mang thai bố của Mận, cũng do bị thương nên đơn vị cho xuất ngũ trở về quê.
Ai ngờ buổi chia tay đó là buổi biệt ly mãi mãi. Ông Mận hy sinh tại chiến trường một năm sau
đó. Bố Mận sinh ra chưa một lần gặp mặt cha. Một mình bà Thiên âm thầm phụng dưỡng cha mẹ
chồng già cả, nuôi nấng thằng con. Bố mẹ chồng không đành nhìn bà như vậy, giục bà đi bước nữa
thì bà vẫn một mực lắc đầu. Nên giờ bố Mận trên dưới chẳng có anh em gì cả. Mận cũng giống
bố, chỉ có một mình, buồn thiu.
Mà thực ra bố mẹ Mận không phải chỉ đẻ mình Mận. Trên Mận còn hai người anh nữa. Nhưng…
Có lần Mận nghe bà thở dài kêu hai người anh của Mận vắn số. […]
Bữa đó trời mưa, Mận và bà không ra vườn nhổ cỏ, hái rau được. Mận nằm gối đầu vào lòng bà
nghe tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài vườn. Còn bà, mắt nhìn xa xăm vào khu vườn qua ô cửa sổ, vừa
vuốt mái tóc Mận, vừa kể chuyện. Bà bắt đầu từ chuyện mưa ở rừng không “hiền” như mưa ở nhà,
đến chuyện bộ đội mình hành quân qua rừng, muỗi, vắt nhiều vô kể.
Rồi bà lại kể bố Mận giống ông như đúc. Mận chưa từng gặp ông nhưng qua lời kể của bà, Mận
có thể hình dung ra, từ khuôn mặt sạm nắng của bố có thêm một chùm râu trước ngực. Còn mái
tóc thì bạc trắng gần hết như mái tóc của bà. Ông là như thế. Chợt Mận thấy có hạt nước rơi vào
má mình, ươn ướt. Nước mắt bà chảy trên đôi gò má nhăn nheo mà Mận tưởng như hai dòng nước
MÃ Đ: 111
11…..….,,,,,………
………