“Điêu khắc giúp tôi vượt qua nhút nhát!”

Từ năm 1993 đến 2010, điêu khắc gia Thu Nguyễn (tên Mỹ: Darlene

Nguyen-Ely, sinh 1968 tại Sài Gòn, định cư tại Mỹ từ năm 1976) đã thực

hiện rất nhiều triển lãm cá nhân và nhóm tại Mỹ. Tác phẩm Con chuồn

chuồn, nặng khoảng 500kg, đã được thành phố Seattle chọn treo lâu dài ở

trạm xe điện Rainer Beach từ tháng 8.2007.

Một vài tác phẩm điêu khắc khác của cô cũng được các thành phố thuộc tiểu

bang California, Oregon, Washington chọn trưng bày nơi công cộng; rất

nhiều tác phẩm của cô được sưu tập bởi hàng chục bảo tàng uy tín.

Điêu khắc là một bộ môn nặng nhọc, tại sao chị lại chọn nó?

Tôi chọn điêu khắc vì thích làm việc với các tác phẩm có không gian ba

chiều, nó cho ta cái ấn tượng vừa nhìn thấy vừa cảm thấy. Tôi không ngại sự

nặng nhọc, vì suy cho cùng, làm điêu khắc cũng là cách tập... thể dục. Tuy

vậy, bất kỳ một chọn lựa nghệ thuật thực sự nào đều phải bắt nguồn từ sự

yêu thích. Từ nhỏ tôi là người nhút nhát, chẳng dám ra khỏi nhà, nên chỉ

quanh quẩn làm các tác phẩm điêu khắc be bé; điêu khắc đã giúp tôi đi qua

sự nhút nhát để tự tin hơn.

Trong chọn lựa này, hình như chị luôn chọn những khách thể chuyển

động để làm nên tác phẩm?

Khi sáng tác những tác phẩm đầu tiên tương quan đến hình ảnh của sự

chuyển động, tôi chú ý đến cấu trúc của tàu thuyền và máy bay, là những thứ

tượng trưng cho sự du hành. Khi mổ xẻ những máy móc này, tôi nhận thấy

có một sự tương đồng nơi cấu trúc cơ bản của động vật cũng như thực vật,

đó là tế bào. Hình thể đơn giản thanh thoát của thực vật đa tế bào, cũng như

nơi động vật, trông như một sự nối dài tự nhiên nơi những hình thức vận

chuyển vào thời sơ khai.

Nhiều tác phẩm của chị dùng chất liệu truyền thống của Việt Nam như tre,

nứa; rồi bêtông, sắt thép và dây kẽm; nhiều khi là sự kết hợp với chất liệu

của các sắc dân thiểu số, thổ dân da đỏ... Đâu là bản sắc hay câu chuyện mà

chị muốn kể?

Tôi chỉ muốn thể hiện bản thân mình bằng cách sử dụng vật liệu truyền

thống và hiện đại trong thiết kế, tuỳ nghi hoàn cảnh, điều kiện mà sử dụng.

Làm một người Việt Nam ở Mỹ cũng có nhiều thách thức, tôi muốn kết hợp

văn hoá Mỹ và văn hoá Việt để ám chỉ về việc thích nghi của bản thân với

một cuộc sống mới tại xứ sở lạ.

Chị từng nói “Mỗi tác phẩm điêu khắc của tôi tượng trưng cho mỗi

chặng đường khác nhau trong cuộc hành trình của cuộc đời”. Chị có

mấy chặng đường trong điêu khắc?

Tác phẩm Con chuồn chuồn đang treo ở trạm xe điện Rainer Beach, Seattle, Mỹ.

Tôi không biết chắc mình có bao nhiêu giai đoạn trong cuộc đời... vì tôi đã

đi qua quá nhiều và dường như bị mất khả năng tính toán. Tuy nhiên, trong

cuộc đời với quá nhiều vui buồn lẫn lộn, khi làm xong một tác phẩm, tôi lại

thấy mình đã đi qua một chặng đường, trong hành trình từ thực tại đến tâm

linh. Khi làm tác phẩm Con chuồn chuồn theo đặt hàng của thành phố

Seattle, tôi thấy rõ đây là một hành trình từ khi còn bé (bắt chuồn chuồn ở

Việt Nam) đến khi trưởng thành tại Mỹ (làm chuồn chuồn bằng kim loại).

Một vài tác phẩm của chị được sưu tập bởi người Việt ở trong nước, vậy

có khi nào chị nghĩ đến một triển lãm ở Việt Nam?

Nghệ thuật giúp tôi quên đi quá khứ đau buồn và dẫn tôi đi về tương lai.

Chính vì vậy, tôi hy vọng sẽ có dịp về triển lãm tại Việt Nam. Trong chuyến

đi Việt Nam gần đây nhất, tôi xuống Cần Thơ để nhận một đứa con nuôi, vì

quá bận rộn với con nên không có thời giờ vẽ tranh phong cảnh, tôi đang hy

vọng trở lại đây để vẽ.

Khi vẽ cho mình, tôi dùng tên Việt Nam là Thu Nguyễn, khi làm điêu khắc

cho thiên hạ, tôi dùng tên Mỹ là Darlene Nguyen-Ely; tôi muốn hai con

người này tách bạch với nhau.

Hiền Hoà (thực hiện)