Giọt Nước Mắt Muộn Màng Của Người

Đàn Ông Ngoại Tình –

Yêu Lại Lần Nữa Em Nhé

Chị lấy anh được 10 năm, có với nhau hai đứa con xinh xắn thì phát hiện anh ngoại

tình. Ngày nhìn thấy anh khoát tay cô thư kí thân mật đăng kí một phòng ở resort

nơi họ đi công tác cũng là ngày chị ngất lịm…

Anh phát hiện chị đang dần thay đổi. Chị mặc váy – trang phục mà chị từ bỏ sau

khi sinh con, chị hay trang điểm và mái tóc đen mượt từng được anh yêu thích

được thay bằng mái tóc xoăn phồng và nhuộm màu bắt mắt…Chị thay đổi. Điện

thoại chị luôn có tin nhắn và có người liên lạc, khóe mắt chị đong đầy nụ cười sau

khi cúp điện thoại vào mỗi tối thứ Ba và ra khỏi nhà cả ngày vào thứ Tư.

Chị vẫn chuẩn bị cho anh những bộ vest thẳng thớm cùng cốc sữa mỗi sáng trước

khi đi làm, nhưng anh không thể ngửi mùi thơm từ người chị bằng việc chị cố nhón

chân thắt chiếc cà vạt vào cổ áo anh. Chị vẫn nhận tiền của anh hàng tháng nhưng

không còn kiểm soát nó. Chị gọi điện cho anh hằng ngày nhưng không nhắc anh

trở về ăn tối với ba mẹ con, cũng không còn cảnh mâm cơm nguội chờ anh về rồi

hâm nóng sau những chờ đợi mệt mỏi. Chị không còn thắc mắc với anh về những

mối quan hệ mà anh đang có và không nhắc anh về ngoại với chị vào dịp lễ hay

đưa con đi chơi vào ngày cuối tuần. Chị vẫn dịu dàng chăm sóc anh nhưng chị từ

chối anh chạm vào người chị bằng những lý do dễ thương và thuyết phục.

Một thời gian đầu, anh hạnh phúc vì cảm thấy tự do, thỏa mãn việc "thèm phở chán

cơm” của một gã đàn ông thành đạt trong cuộc sống; nhưng càng về sau anh càng

phát điên với sự tự do đó. Anh phát hiện chị đẹp hơn cả lúc vừa mới yêu hay cả lúc

hai người vừa kết hôn, sự quyến rũ trong nụ cười và tự tin nơi đáy mắt, sự dịu dàng

đến lạnh nhạt đủ khiến anh phát điên khi vô tình trông thấy chị cười với gã trai độc

thân ở nhà đối diện. Sự hờ hững của chị còn hấp dẫn hơn bất kì cô người mẫu nào

trên tạp chí phụ nữ chứ đừng nói đến cô thư kí. Rồi một ngày đẹp trời anh nhớ ra

vợ mình chỉ 32 tuổi, chị không còn vẻ đẹp thanh xuân mơn mởn mà mặn mà đến

khó cưỡng.

Anh theo chị vào một ngày thứ Tư vì tò mò để rồi bàng hoàng khi phát hiện chị ăn

mặc thật đẹp chỉ để đến … bệnh viện và một mình đối mặt với căn bệnh ung thư

máu. Những ngày cuối cùng anh chăm sóc chị trong bệnh viện, anh hỏi chị muốn

ăn gì, câu trả lời thật nhẹ: "cháo vịt”. Anh gỡ từng miếng xương cho vào tô cháo

của chị mà nghẹn ngào, cả 10 năm lấy nhau chị hiểu anh đến từng milimet, còn anh

đến thứ chị thích ăn nhất cũng không biết.

Soạn đồ mang vào trong viện cho chị, anh tìm thấy cuốn nhật kí nơi đáy tủ. Anh

cầm lọn tóc đen của chị giấu trong cuốn nhật kí được viết từ 10 năm trước mà bật

khóc như một đứa trẻ. Hóa ra lúc anh hạnh phúc đến phát điên cũng là lúc chị đau

khổ đến tột cùng. Chị rời khỏi anh vào một ngày nắng thật đẹp trong một tư thế

xinh đẹp và nụ cười còn treo nơi khóe miệng, cười như người hạnh phúc nhất thế

gian…

Đàn ông thường bàng quang với hạnh phúc ngay bên cạnh mình để tìm những thứ

mới lạ xung quanh, họ hưởng thụ nó như một thói quen để rồi chênh chao khi một

ngày bỗng dưng mất nó. Đàn ông không vợ và phải nuôi con giống như con tàu lạc

giữa đại dương sóng gió khi mất đi người thuyền trưởng, vất vả và kiệt cùng.

P/s: Qua truyện này mình hi vọng những ai đó hãy quan tâm và trân trọng đến

những hạnh phúc hiện tại đừng để phải hối hận về sau này.

Yêu Lại Lần Nữa Em Nhé

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Yêu Lại Lần Nữa Em Nhé | Truyện Ngắn | Kênh

Truyện http://kenhtruyen.com/news/yeu_lai_lan_nua_em_nhe/2014-02-05-

9673#ixzz2xF0qYyMR

6h sáng, tôi tỉnh giấc vẫn là một không gian yên tĩnh, có một chút ánh sáng len vào

khe cửa, cầm điện thoại lên vẫn như vậy màn hình vẫn là hình ảnh ngọt ngào của

tôi và em, đã mười hai ngày trôi qua tôi và em dường như mất liên lạc kể từ ngày

hôm đó làm tôi nhớ mãi

_ Mình tạm xa nhau đi, bây giờ bên anh em thấy chán nản lắm rồi

_ Em tưởng là anh không chán sao, cái tính con nít như em khi nào mới chịu sửa,

giận lên là đòi chia tay hay xa nhau, được nếu em muốn xa thì xa vậy

_ Được rồi anh đã sai mà không chịu nhận, còn nói này nói nọ lần này là em nói

thật, bây giờ không giống như những lần trước nữa, tạm biệt anh

Sau lời nói cuối cùng đó em quay mặt đi, tôi biết em đã khóc, khóc thật nhiều

nhưng em vẫn bước đi có lẽ em không muốn tôi thấy em khóc vì sợ tôi sẽ nghĩ em

yếu đuối khi xa tôi, cảm giác có lẽ sẽ đau, đau nhói trong tim tôi hiểu cảm giác lúc

ấy của em khi chính tôi cũng bị một cảm giác như vậy vây quanh vào lúc em đi.

Nói là con trai sẽ mạnh mẽ nhưng tai sao khi xa em tôi lại cảm thấy nhói, nhói ở

tim, tôi biết mình sắp mất đi cái gì đó quan trọng trong cuộc đời mình ,bao ngày

qua không biết em đang làm gì, đang nghĩ gì không biết có nhớ đến tôi không, xa

nhau rồi đau, mới biết ngày trước ta yêu nhau nhiều như thế nào.

Sáng của những ngày mùa đông thật lạnh, chạy xe mà run cả người, đã mặc áo ấm

nhưng đâu đó vẫn còn thấy thiếu cái cảm giác gì đó gọi là ấm áp, dường như tôi đã

quen với cảm giác đó nên khi xa rồi tôi vẫn chưa quen được và chắc sẽ không thể

nào quên được, nếu còn có em bên cạnh chắc em sẽ nói với tôi rằng:

_ Anh lạnh lắm phải không, môi run rồi kìa

_ Ừh anh lạnh lắm, lạnh nhiều lắm nhưng..

_ Nhưng sao…

_ Có em nên anh không lạnh nữa

Khi tôi nói xong lúc đó tay em ôm chặt lấy tôi, và tựa sát vào tôi, mùi hương của

em lan tỏa một hương thơm thật dễ chịu với tôi chỉ cần như thế là đủ, chỉ cần hai

người yêu nhau được ở bên nhau cho nhau hơi ấm mỗi khi lạnh và chia sẻ cho

nhau những vui buồn hàng ngày.

Mỗi khi nhớ lại cảm giác ấy tim tôi lại đau, nước mắt như muốn rơi nhưng tôi ráng

giữ lại vì là con trai tôi phải mạnh mẽ tôi không được khóc. Tôi và em học chung

trường đại học

và cùng khoa nên lâu lâu tôi và em chạm mặt nhau nhưng cả hai vẫn cứ đi qua

nhau như hai người xa lạ, dù đi ngang qua nhưng đôi khi tôi vẫn đứng lại quay

nhìn về phía em nhưng tôi biết rằng bây giờ đã khác dù tôi tôi có quay lại đi về

phía em thì em lại càng né tránh, nếu như là ngày trước khi vô tình gặp nhau một

trong hai đứa sẽ đi về phía của người kia, không nắm tay nhau thì cũng bên nhau

một lát nhìn nhau cho đỡ nhớ, bây giờ xa nhau rồi nhìn nhau cũng chẳng dám, sợ

rằng sẽ không thể kìm lòng.

Tối về phòng trọ, đồ đạc lung tung cả lên, mới có mấy ngày mà cái phòng và cả

con người tôi cũng khác, nếu là ngày trước mỗi lần tôi về muộn là em lại sang nấu

cơm và dọn dẹp sạch sẽ đợi tôi về ăn cơm vì lâu lâu tôi hay đi làm thêm để kiếm

thu nhập đôi khi lại làm bài báo cáo tại trường nên về muộn. Lâu rồi không tự

mình nấu ăn nên vụng về hẳn đụng vào thứ gì cũng hư, một mình nên ăn mì gói

với trứng chiên cho tiện, ăn cho qua cái đói rồi dọn dẹp lại đồ đạc trong phòng, tôi

dọn một lát mà đã thấm mệt rồi, bây giờ nhớ lại ngày trước lâu lâu em lại qua dọn

phòng cho tôi hay bảo tôi sao lại ở bừa bộn như vậy tôi lại véo em, tôi biết em

thương tôi nên luôn lo lắng quan tâm cho tôi từng chút vậy mà đôi khi tôi quá vô

tâm lại làm em tổn thương.

Có lần tôi hứa trước với em một tuần rằng ngày 18/4( Ngày kỉ niệm hai năm yêu

nhau) ngày đó tôi sẽ dắt em đi chơi, và sẽ dành nhiều thời gian cho em. Ngày hôm

đó tôi đã mua một món quà sẵn tặng cho em, một sợi dây chuyền bạc và mặt trái

tim có khắc hai chữ TM đó là tên của tôi và em. Ngày hôm đó nhóm tôi có một

buổi báo cáo cho lớp, và rất vui khi thầy giáo đánh giá cao bài thuyết trình của cả

nhóm, sau buổi thuyết trình cả nhóm có tổ chức đi liên hoan với thầy cô tôi suỵt

nhớ ra là mình đã có hẹn với em rồi nên có từ chối nhưng vì mọi người nói tôi

cũng đóng góp một phần lớn cho sự thành công của bài báo cáo này nên không thể

không đi, có người nói rằng không có tôi sẽ mất vui và tôi phải lỡ hẹn với em. Cầm

điện gọi cho em giọng em có vẻ rất buồn, em nói đã mặt cái áo lần đầu tiên mà tôi

tặng em, ngồi chờ tôi từ chiều nhưng vì giờ tôi bận nên em cũng đành chịu. Tối

hôm đó tôi về có gọi gọi nhưng em bảo mệt nên phải ngủ sớm, tôi biết em rất buồn

nhưng lúc đó tôi chẳng biết làm thế nào. Qua ngày em cũng hết giận mỗi thứ đều

trở lại như cũ, lúc đi chơi với em tôi cố tình chọc cho em cười mỗi nụ cười của em

thật đẹp, em lấy tay vỗ vỗ vào vai tôi cái mặt nhăn nhó nhưng rất đáng yêu nhìn em

như vậy tôi biết là em đã hết giận tôi rồi, tôi lấy ra sợi dây chuyền hôm trước tôi

mua ngày sinh nhật em bảo em nhắm măt lại, tôi đi ra phía sau rồi đeo vào cho em,

khi mở mắt ra em bất ngờ và mỉm cười em ôm lấy tôi, em không nói nhưng tôi biết

em hạnh phúc biết dường nào . Hai đứa nắm tay nhau đi dạo qua những con đường

đông người qua lại, lâu lâu em dựa vào tôi nhõng nhẽo, đi mệt rồi vào quán nhâm

nhi hai ly trà chanh rồi về, với tôi tình yêu như vậy là đủ, chỉ cần em bên cạnh tôi

như vậy tôi cảm thấy mệt mỏi trong người như tan biến, em như có phép màu vậy,

đi chơi với em về là ngày hôm sau tôi như có thêm động lực để học hành.

Bây giờ thì chẳng còn em nữa, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc không thể giữ em

lại vì cái tôi trong mình quá lớn, mất em rồi tôi mới hiểu cảm giác thế nào là trống

vắng cô đơn. Em đã cho tôi niềm tin trong cuộc sống nghị lực trong học tập nhưng

những điều đơn giản nhất mà em muốn thì tôi lại không làm được và một trong

những sai lầm lớn nhất trong tình yêu của chúng tôi lại là sự ngu ngốc ích kỷ của

tôi. Ngày hôm đó, tôi hẹn sẽ rước em về nhà, nhưng tôi bận một số việc trong lớp

nên tôi quên mất, đang ngồi nói

chuyện với thầy cô nên điện thoại có tin nhắn nên tôi không đọc được, một lát em

gọi thì tôi tắt máy. Ba mươi phút sau xong công việc tôi gọi thì em nói đã về tới

nhà, tôi hỏi em:

_ Ai đưa em về

_ Dạ anh bạn cùng lớp với em, tại em thấy trời chuyển mưa quá, gọi anh không bắt

máy nên em nhắn tin cho anh

_ Đợi có chút xíu cũng không được đi có gian về mà lại là con trai nữa, bộ thằng

đó và em có tình ý gì với nhau sao nó tốt với em vậy

_ Anh… sao sao anh lại một cách ngu ngốc như vậy được, chẳng lẽ em có gian với

người con trai nào cũng là có tình ý hết hả, thôi không nói chuyện với anh nữa, nói

riết chắc em tức mà chết quá

Nói rồi em cúp máy, tôi thì lấy xe ra về mưa nặng hạt, trắng xóa cả con đường, gió

thổi lạnh cả người, em nói đúng nếu em đơi tôi thế nào em cũng ướt và lạnh, tại lúc

ấy tôi lại không chịu suy nghĩ, để thốt ra những lời nói có lẽ khiến em rất buồn.

Bây giờ có nói gì đã muộn rồi nói gì thì em và tôi cũng chẳng còn ở bên nhau. Đã

lâu tôi không lên fb hôm nay lên fb thấy em chẳng đăng thêm bản tin nào mới kể từ

khi chúng tôi xa nhau vẫn còn là những dòng status yêu thương của em dành cho

tôi khi còn bên nhau tôi kéo xuống xem lại những bản tin của em. Tôi chợt dừng

lại ở dòng status ngày 18/4: "Hôm nay , mình cảm thấy thất vọng quá chẳng lẽ anh

không thể dành chút thời gian cho mình sao, chỉ cần anh ấy đi học về rồi chạy qua

nhà gặp mình có lẽ mình đã hết giận rồi, buổi tối mình đã đợi anh ấy đến nhưng

cuối cùng chỉ là một cuộc điện thoại với vài lời xin lỗi, mình đâu phải quá ích kỉ

mà không hiểu chuyện, phải chi hồi nảy anh đến gặp mình chỉ anh ôm mình thôi

mình đã thật sự hạnh phúc rồi, tình yêu mình chỉ cần có vậy, được ở bên anh nhất

là những ngày kỉ niệm của hai đứa vậy mà anh vẫn không làm được” từng câu từng

chữ của em khiến em tim tôi đau nhói, một điều đơn giản như vậy thôi mà tôi

không thể làm được thì làm sao tôi có thể làm em hạnh phúc cả cuộc đời được chứ.

Bây giờ mới thấy câu nói của em dành cho tôi là đúng " Đã sai còn không chịu

nhận” giá như lúc ấy tôi hiểu được và níu tay em lại đừng để em đi rồi xin lỗi em

chắc bây giờ tôi không ở đây mà nhớ về em nhiều như vây,tôi ghét cái bản tính cố

chấp của mình cái bản tính có thể khiến tình yêu của tôi mất đi. Tôi cầm điện thoại

lên nhắn cho em

_ Chiều ngày mai 4h mình gặp chỗ cũ em nhé

Đợi khoang 30 phút vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời từ em,chắc là em còn giận nhiều

lắm, tôi chỉ hy vọng em sẽ đọc tin nhắn và đồng ý gặp tôi. Buổi tối 7h em mới trả

lời tôi bằng một tin nhắn cụt nhất từ trước đến giờ em nhắn cho tôi "uhm” nhưng

làm sao trách em được vì bây giờ tôi là người có lỗi mà.

Hẹn em 4h nhưng 3h30 là tôi đã có mặt rồi, hôm nay tôi muốn được đợi em, đợi

em như những ngày mới yêu nhau, một lát rồi em cũng đến. Nhìn vào sắc mặt của

em tôi biết mấy ngày qua em cũng buồn và khóc nhiều lắm, nhìn thấy em mà lòng

đau thắt.

_ Anh hẹn em gặp em có việc gì- vừa nhìn thấy tôi em đã hỏi

_ Anh…anh

_ Sao anh không nói mà cứ lắp bắp vậy

_ Anh muốn nói với em rằng : Anh xin lỗi. Bao ngày qua ah đã suy nghĩ thật nhiều

về chuyện của hai đứa mình anh nhận ra là anh đã sai rất nhiều

_ Vậy bậy giờ anh nói với em có nghĩa gì mình đã chia tay rồi mà

_ Khi anh đã nhận ra cái sai của mình nhất định anh sẽ sửa, bao ngày xa em anh

mới nhận ra rằng em quan trọng nhiều như thế nào trong cuộc sống của anh, không

có em cuộc sống này của anh thật vô nghĩa, hãy tha thứ cho anh mình yêu lại lần

nữa em nhé

_ Làm sao em tin anh có thể sửa chữa được chứ

_ Vì tình yêu anh sẽ làm được, vì anh nhận ra rằng nếu anh không tự sữa chữa

những cái sai của mình thì sẽ không còn cơ hội để được bên em thêm lần nữa, em

tha thứ cho anh nha

_ Bấy lâu nay khi xa an hem cũng nhận ra rằng mình cũng thật ích kỷ khi anh đã

bận học mà em còn bắt anh chở em đi chơi, đi ăn uống, em thật xấu phải không

anh

_ Em đừng nói vậy từ bây giờ, em không cần nói gì nữa việc gì miễn là em vui em

hạnh phúc anh sẽ tự giác làm . Anh yêu em

Nói rồi tôi ôm em thật chặt, môi mỉm cười trong hạnh phúc mà nước mắt như

muốn rơi

Vài tháng sau…

Hôm đó em sang phòng trọ tôi chơi

_ Anh yêu ăn gì nè để em nấu

_ Thôi em yêu ngồi xuống đây, chuyện đó để anh lo, đợi anh một lát sẽ có đồ ăn

cho em

Nói rồi tôi bắt tay vào làm những món ăn mà tôi biết nấu và tôi đoán là em sẽ

thích. 30 phút sau cũng xong, dọn ra bàn có đầy đủ ba món thịt, canh, rau nhìn thấy

các món ăn do tôi nấu em cũng hơi bất ngờ

_ Anh học nấu ăn hồi nào vậy nhìn cũng hấp dẫn lắm hihi

_ Anh học hồi nào không quan trọng chỉ cần anh được nấu những món ăn cho em

là anh đã hạnh phúc lắm rồi

Em cười, nhìn thấy nụ cười đó mà tôi hạnh phúc biết dường nào,nhất định anh sẽ

khiến em cười mãi mãi, anh hứa đấy

21/10 ngày sinh nhật em, hôm đó là ngày làm lễ văn nghệ chào mừng ngày 20/10

của lớp tôi dành cho các bạn nữ, lớp tôi làm muộn so với các lớp khác, con trai lớp

tôi chuẩn bị những tiết mục dành cho các bạn nữ, lúc làm xong cũng là 5h chiều rồi

, mấy thằng bạn rủ tôi đi ăn nhưng tôi từ chối. Điện thoại rung tôi mở ra là cuộc

gọi đến của em:

_ Anh nghe nè

_ Anh hả khi nào anh mới về, tối nay anh có hẹn với em đó

_ À chắc anh về trễ rồi em đợi anh nha, đừng giận anh

Nói rồi tôi vội tắt máy, chuẩn bị một bất ngờ dành cho em, cùng với món quà

chuẩn bị sẵn tôi mua thêm một đóa hoa hồng nữa, tôi sang chỗ em, đứng trước nhà

em tôi bấm chuông, một lát rồi em cũng ra mở cửa. Nhìn thấy tôi em cũng hơi bất

ngờ

_ Sao lúc nảy anh nói anh về trễ mà

_ Ừh thì anh về trễ nhưng hôm nay là sinh nhật em nên dù có bận cách mấy anh

cũng phải về sớm, để vui sinh nhật cùng em chứ. Tặng em nè

_ Em cám ơn anh, em hạnh phúc lắm anh ạ

_ Ừm vì anh đã hứa sẽ làm cho em hạnh phúc mà, em sẽ luôn cười như thế nhé

_ Dạ hihi

Khi mất đi yêu thương một lần thì anh mới biết yêu thương và trân trọng em nhiều

hơn. Cám ơn em vì đã cho anh được yêu em thêm một lần nữa và yêu em suốt cuộc

đời này