Một Chút Hoài Niệm

Một hôm tình cờ nhỏ đồng nghiệp cũ gửi cho tin nhắn này, thấy hay hay nên

chia sẻ cho mọi người cùng đọc:

“Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được,

cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn. Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có

những giọt nước nước mắt còn vui hơn cả một trận cười. Lúc bé, tưởng đông bạn

là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình. Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm,

chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới

thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế. Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là

mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay”.

Không biết các bạn cảm nhận thế nào chứ riêng với tôi, nó ý nghĩa và gần gũi lắm.

Lúc bé, thấy mọi người khóc, cứ nghĩ chắc họ đang buồn lắm đây và rất cần sự

chia sẻ của những người xung quanh. Giờ mới biết họ khóc được là tự họ đã giải

thoát được nỗi buồn cho chính mình. Và buồn nhất vẫn là không thể khóc được. Có

thể là vì chúng ta không còn nước mắt để khóc hoặc là nỗi buồn đó không đáng để

chúng ta phải khóc. Lý do làm tôi buồn mà vẫn không thể khóc là lý do thứ hai.

Tôi đã từng có một tình yêu thật đẹp với một người mà tôi nghĩ là không hoàn hảo,

nhưng đối với tôi điều đó không quan trọng, bởi vì chúng ta không ai là hoàn hảo

cả. Tôi yêu cái hoàn hảo và cả cái không hoàn hảo của người tôi yêu. Tình yêu của

chúng tôi thật đẹp và chúng tôi đã từng mơ đến một tương lai xa, một ngôi nhà nhỏ

xinh, những đứa con xinh xắn, nhưng mơ ước vẫn chỉ là ước mơ, dù có đẹp đến

đâu thì tất cả cũng sẽ sụp đổ vì trong tình yêu không có chỗ cho sự lừa dối. Tôi đã

rất muốn khóc, khóc thật nhiều nhưng không hiểu sao lại không thể. Điều duy nhất

đọng lại trong tôi lúc này là tôi đã rất buồn, trống rỗng nhưng lại tỉnh táo một cách

lạ thường. Nước mắt của tôi đã không phản bội lại tôi, nó đã không rơi một cách

vô nghĩa.

Lúc bé, thấy mọi người cười, cứ nghĩ chắc họ đang rất vui và hạnh phúc. Giờ mới

biết, trong những nụ cười hạnh phúc đó, còn có những nụ cười xót xa. Tôi đã từng

cười rất hạnh phúc khi luôn đứng trong top five của lớp, khi được đi chơi cùng bạn

bè, khi mang lại niềm vui cho người khác. Tôi cũng đã từng khóc rất hạnh phúc khi

gia đình tôi vượt qua được những thử thách của cuộc đời để tiếp tục cuộc sống, khi

tiễn một người bạn ra nước ngoài học vì bạn tôi sẽ lại quay về với một tương lai

thật xán lạn, khi một việc làm nhỏ của tôi đem lại niềm tin cho người khác…

Nhưng cũng đã từng cười trong xót xa khi vô tình nghe được câu chuyện của một

người bạn thân thiết mà mình hết mực tin tưởng với người khác vì nhờ câu chuyện

của người bạn ấy mà mình biết mình có nhiều khuyết điểm đến như vậy, và khi

tình cờ nhìn thấy người mà mình hết mực yêu thương, tin tưởng tay trong tay với

một người quen của mình. Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì khi phải đối mặt nhau trong

tình huống không mong muốn như vậy... Còn tôi, tôi đã cười với hai người họ và

tiếp tục bước đi, và sau đó đã đi ra khỏi cuộc đời của người mà tôi đã hết mực yêu

thương, mặc dù người đó đã xin tôi tha thứ. Quan điểm của tôi là “Thà đau một lần

mà thanh thản”. Tôi đã cười trong xót xa như thế đó, các bạn ạ.

Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình. Câu này thì

không đúng với tôi lắm. Ngay từ bé tôi đã có rất nhiều bạn, và đến giờ họ vẫn là

những người bạn rất tốt của tôi, tuy thỉnh thoảng cũng làm tôi buồn phiền một

chút, nhưng chẳng ai là hoàn hảo cả, tôi cũng vậy. Tôi không một mình, bởi tôi vẫn

có những người bạn rất tốt ở bên mình.

Lúc bé, xem chương trình ti vi, thấy người ta sống ở những nơi hoang vu, hẻo lánh,

cứ nghĩ là người ta thật cô đơn. Giờ mới biết thật ra cô đơn rất gần ta, chứ không

chỉ tồn tại ở những nơi xa xôi hẻo lánh đó. Tình yêu cũng vậy đó các bạn ạ, nó

mang đến cho ta nhiều niềm vui, niềm hạnh phúc, nhưng nỗi buồn và sự cô đơn

cũng không ít. Tôi cũng vậy, khi được ở bên người tôi yêu, tôi rất hạnh phúc, tôi có

cảm giác như cuộc sống thật quá ưu ái đối với tôi. Nhưng sao tôi vẫn có một cảm

giác gì đó rất mong manh, dễ vỡ. Yêu nhau đã khó, giữ được tình yêu đó còn khó

hơn. Tôi chẳng biết tình cảm của chúng tôi có đủ lớn để có thể vượt qua tất cả mọi

thử thách để tình yêu của chúng tôi đẹp mãi... Thế đấy các bạn ạ, ở bên người tôi

yêu nhưng tôi vẫn cảm thấy mình rất cô đơn, vì có những nỗi lòng, những suy nghĩ

mà tôi chẳng thể nào chia sẻ được.

Lúc bé, tôi còn quá nhỏ để hiểu tình yêu là gì, nhưng tôi cảm nhận được dường

như người ta cười nhiều hơn, đẹp hơn khi yêu. Thấy các anh chị vui vẻ cười đùa,

tay trong tay nhau cùng dạo phố, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, những nỗi

buồn và cùng nhau vượt qua những thử thách khó khăn trong cuộc sống, tôi nghĩ

họ thật sự là những người hạnh phúc. Tình yêu của họ sẽ chẳng gì có thể chia cắt

được và nó sẽ còn đẹp hơn nếu được kết thúc bằng một đám cưới và sống trọn đời

bên nhau. Thế nhưng, cuộc sống vốn không trọn vẹn, không phải những người yêu

nhau đều đến được với nhau. Vốn dĩ chẳng có gì là hoàn hảo, và tình yêu cũng

không ngoại lệ. Cũng như mọi người, tôi cũng đã từng nghĩ tình yêu của tôi và

người tôi yêu thật đẹp và sẽ chẳng có lý do gì để chúng tôi phải chia tay. Thế

nhưng chúng tôi cũng đã chia tay và tôi cũng kịp nhận ra rằng “tình yêu đẹp thật

đấy nhưng chưa phải là tất cả, vì sau tình yêu còn có chia tay”.

Thế đấy các bạn ạ, thời gian vẫn trôi, cuộc sống vẫn biến đổi từng ngày, từng giờ.

Chúng ta không biết được ngày mai của chúng ta sẽ như thế nào nên chúng ta hãy

cứ sống thật tốt cho ngày hôm nay, để không bao giờ phải thốt lên hai chữ “Giá

mà…”. Hãy cứ sống hết mình cho công việc, cho gia đình, cho bạn bè và cho tình

yêu, rồi bạn sẽ nhận được niềm vui và hạnh phúc. Cho là nhận. Tin tôi đi!