intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Một kỉ niệm khó phai

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

49
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chà chà, cô em tôi lúc đi phụng phịu mà lúc về tươi rói hé! -Chị này, đừng chọc em nữa! Không thôi em cất quà luôn à nghe! -Ấy ấy, cho chị xin lỗi! Út cưng dễ thương nhất nhà nên… -Nên… cái này chứ gì? -Hihi, em của chị biết khôn ra từ bao giờ thế? -Hic, người ta lớn rồi chứ bộ! Các anh chị trong đoàn ai cũng tưởng em là sinh viên đại học không đó! -Để chị xem! Ừm, nhìn bề ngoài có vẻ giống người lớn thật, nhưng tính tình thì y hệt một đứa con nít à. Ai...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Một kỉ niệm khó phai

  1. Một kỉ niệm khó phai...
  2. -Chị! Em về rồi! -Chà chà, cô em tôi lúc đi phụng phịu mà lúc về tươi rói hé! -Chị này, đừng chọc em nữa! Không thôi em cất quà luôn à nghe! -Ấy ấy, cho chị xin lỗi! Út cưng dễ thương nhất nhà nên… -Nên… cái này chứ gì? -Hihi, em của chị biết khôn ra từ bao giờ thế? -Hic, người ta lớn rồi chứ bộ! Các anh chị trong đoàn ai cũng tưởng em là sinh viên đại học không đó! -Để chị xem! Ừm, nhìn bề ngoài có vẻ giống người lớn thật, nhưng tính tình thì y hệt một đứa con nít à. Ai đời 17 tuổi đầu mà còn nhỏng nhẻo quá trời! Sao, đi chơi có vui hông? -Ôi vui quá xá là vui. Nhưng… em bị mấy anh trong đoàn chọc hoài hà, làm hại
  3. người ta mắc cỡ muốn chết… -Nè, uống miếng nứơc đi rồi thong thả kể chị nghe! -Chuyện là vầy, lúc xe dừng lại ở chợ biên giới để cho mọi người mua sắm, em cũng đi vòng vòng xem mọi thứ xung quanh, thấy người ta có bày bán những cây dù rất xinh, em thích quá liền mua lấy một cây rồi vội trở về xe, bật nó ra ngắm nghía. Các anh trong nhóm nhạc của tỉnh hổng đi chơi, nên cũng về sớm như em. Các anh ấy hỏi em là sinh viên năm mấy rồi, đã ra trường chưa… -Rồi em trả lời sao? -Em liền đính chính: “Dạ, mấy chú ơi, hiện con mới đang học lớp mười một hà!”; các anh ấy cười bảo: “Trẻ thế! Mà em đừng gọi tụi anh là chú, xưng con nữa. Ở đây, mấy anh ai cũng chỉ hai mươi mấy thôi, gọi vậy già lắm. Em chuyên viết văn hay thơ?” – “Dạ, cả hai.”; các anh ấy hỏi tiếp: “Em có biết hát không, tối nay tụi anh đàn cho em hát!” – “Dạ con không biết hát nhưng biết chút ít về đàn piano”; “Lại con nữa rồi! Còn nói nữa anh phạt mười ngàn đó!” – “Dạ, con quên!”; các anh ấy bật cười: “Hai mươi ngàn rồi!”; “Cây dù này đẹp quá, dám hổng chừng một lát nữa em ngắm nó mà làm ra bài thơ đó, phải không các bạn?”; các anh còn lại cũng
  4. hoạ theo: “Đúng đấy! Nay mai tụi anh đọc trên báo mà thấy bài thơ… cây dù thì biết tác giả là ai rồi…”. Các anh ấy thật hài hước hé chị? -Ừ, thôi em vào tắm rửa, ra ăn cơm, rồi tối mình trò chuyện tiếp! Cô bé vâng lời chị. Tối hôm đó hai chị em nằm trên võng thủ thỉ rất lâu, cô bé kể về hành trình của mình với vẻ đầy hứng khởi… Thú vị nhất là chuyện cô bé tự khoe mình… điệu!!! -Chị biết không! Trong suốt quãng đường, lúc trên xe cũng như khi leo núi, thỉnh thoảng, em lại lén lấy chiếc gương mini ra ngiá mình một chút xem có xinh không?! Tối hôm đó, khi leo núi về, em đi tắm, gội đầu để có cớ… xã tóc (vì xã tóc sẽ dễ thương hơn mà chị!). Nhưng ngay khi em vừa mới hí hửng để cho tóc gió bay bay thì một chị cùng phòng đã thắc mắc: “Em tự nhiên xã tóc làm chi vậy?Buộc lên cho gọn!”, vì đã dự trù sẵn tình huống ấy nên dĩ nhiên em có thể trả lời ngay được: “Vì em mới gội đầu xong, tóc còn ướt!” – “Đâu, để chị xem! Trời ơi, lớn rồi sao hổng biết chải đầu vầy nè!” ; “Ủa… bộ rối lắm hả chị?” – “Rối chứ sao không! Đưa đây, chị chải lại cho! Bộ ở nhà toàn nhờ mẹ làm giúp à?” – “Dạ!”. Chị ấy lắc đầu cười, em đỏ mặt luôn, may là trong bóng tối nên chị ấy không phát hiện được, chứ không chắc em xấu hổ chui xuống gầm giường quá…
  5. -Hà hà hà… Đáng đời em tôi, vừa tội điệu nghe cưng! -Em đâu có điệu! Chỉ là hơi… hơi… -Hơi bí!!! Điệu thì nhận đại điệu đi, còn bày đặt sỉ diện nữa! Hên cho em là gặp chị ấy đấy, chứ không vác cái “tóc rối bay bay” đó ra đừơng dạo cho thiên hạ cười thúi mặt… Hahaha… -Cô bé cười gựơng rồi nhanh như chớp nói lảng sang đề tài khác… -Chị hai, các anh trong đoàn hát hay lắm đó, không khác gì ca sĩ chuyên nghiệp cả, không, có khi còn hay hơn nữa chứ! Lúc đó, em ước gì cũng được hát góp vui, ngặt nỗi em thì hay hát nhưng mà hát hổng hay, nên đành ngậm ngùi ngồi nghe thôi, tiếc thiệt! Cô bé càng kể càng thích thú! Nào là chuyện cái phòng ngủ nhỏ xíu mà chứa cả thẩy năm người, cùng nằm san sát bên nhau nghe kể chuyện ma, tuy chật mà lại rất vui… Rồi chuyện cô bé mua trái mít to tướng, lủ khủ khiêng lên xe, bị các anh ngồi trong quán café cười tủm tỉm, vì… khen “tâm hồn ăn uống” của cô bé thật vĩ
  6. đại! Cô bé kể cho chị nghe khá nhiều nhưng duy có một chuyện cô lại giấu, chỉ tâm sự riêng với quyển nhật kí mà thôi… Đợi giữa khuya, khi chắc chắn rằng tất cả mọi người trong gia đình (đặc biệt là chị hai già chuyện!!!) đã thật sự yên giấc , cô bé âm thầm lật nhật kí ra và hí hoáy viết: “Ngày tháng năm …Tôi gặp anh trong một chuyến tham quan thực tế phục vụ sáng tác do tỉnh tổ chức. Anh có gương mặt thanh tú và giọng hát truyền cảm, thêm vào đó là khả năng thi phú vượt trội - từng có nhiều bài đựơc đăng trên các tờ báo lớn nhỏ của cả nước… Nhưng thoạt đầu, tôi không có chút ấn tượng gì về anh cho mãi đến chiều hôm ấy, khi đoàn chúng tôi chia ra từng tốp nhỏ để leo núi, nhóm tôi gồm có cô giảng viên đại học, anh và tôi. Lúc lên tới đỉnh, thấy một cột cao thế cực lớn tưởng chừng có thể chọc trời bắt khoảng giữa núi… Cả ba cùng ngắm nhìn. Vốn tính hiếu động tôi hỏi: -Cột này là cột gì vậy cô? Cô lắc đầu, anh vội lên tiếng:
  7. -Có lẽ là cột viễn thông của Viettel. Tôi hỏi tiếp: -Vậy tại sao người ta có thể dựng đựơc nó ở giữa đỉnh núi khi đường đi lại rất bất tiện? -Thật ra phải dùng đến những máy móc hiện đại mới làm nỗi công việc này! Họ đem các chi tiết lên đây rồi lắp ráp lại theo quy trình… Anh trả lời ngắn gọn nhưng đầy đủ. Khi ấy tôi đã thấy khâm phục anh! Một lúc sau, cô lên đài thờ phụng các vị thần thắp nén nhang, trong khi đó, tôi đang đứng trên một bậc thềm kế bên, xem cảnh trời đất bị bao phủ bởi lớp mây dày đặc! Chợt anh lên tiếng: -Trên hay dưới em đều cùng một màu (mây), có gì đâu mà xem! Tôi giật mình phát hiện: kề tôi trong gang tấc là vực thẳm, chỉ được chặn sơ bởi lớp rào gai đã rỉ sét… Nguy hiểm thật! Tôi thầm cảm ơn anh vì đã nhắc khéo
  8. mình… Sau khi ngắm cảnh xong, chúng tôi đi xuống lưng núi, họp mặt với đoàn. Đi được một quãng thì trời đổ mưa. Chúng tôi đành trú tạm trong một căn lều cũ, nơi đây khá vắng vẻ và hoàng sơ. Tôi đoán chỗ này có lẽ là một quán nứơc của ai đó nhưng sao hôm nay không thấy chủ quán đâu cả? Trời vẫn không ngớt mưa, cái lạnh và sương núi ngày càng dày đặc. Buồn quá, tôi bèn… làm thơ. Cô và anh cũng chợt ngẫu hứng tiếp tôi. Thành ra, chẳng mấy chốc, cả ba đã hoàn thành xong một bài. Rồi mưa cũng tạnh, chúng tôi lại lên đường… Tối hôm đó, đoàn chúng tôi nghỉ đêm ở một nhà trọ nhỏ dành cho khách hành hương, mọi người cùng quây quần bên nhau, chuẩn bị sinh hoạt tập thể. Tôi ngồi quan sát mấy anh trò chuyện với mình ban sáng, lúc này, trông các anh ấy đầy vẻ nghiêm túc và phong cách chẳng kém gì những nghệ sĩ thực thụ cả! Một ngừơi ôm đàn ghi-ta, chỉnh lại dây, rồi dạo qua vài khúc cho người kia thử giọng, xem ra họ rất ăn ý với nhau… Còn mấy chị thì vừa chăm chú nghe hát, vừa chia nhau mấy trái bòn bon ăn vui vẻ. Khi thấy đã tề tụ đủ, trưởng đoàn bắt giọng một số bài hát tập thể, tất cả cùng hưởng ứng nhiệt tình, tôi sôi nổi vỗ đến đỏ cả tay. Đến phần cá nhân, các anh chị lần lựơt xung phong trình diễn khả năng âm nhạc của mình. Anh cũng hăng hái góp vui. Khi giọng hát anh vừa cất lên, tôi sững sốt! Anh hát hay
  9. quá! - Cả tân nhạc lẫn cổ nhạc. Nãy giờ không để ý, tôi và anh ngồi gần nhau. Tôi thích thú phát hiện: hoá ra mình đang ngồi cạnh một nghệ sĩ đa tài, ngưỡng mộ thật! Sáng hôm sau, chúng tôi được tham quan một vài nơi trứơc khi ra về, vẫn nhóm cũ ấy, nhưng lần này có thêm hai chị nữa cùng đi. Tôi cầm theo chai nước suối để uống dọc đường. Đi nửa chừng, hơi mỏi tay nên tôi mới nhờ chị kế bên cầm giùm một chút, lát sau nhìn lại không thấy chai nứơc đâu cả. Tôi hỏi chị, chị chỉ vào… túi anh. Từ trứơc đến giờ, tôi toàn thấy điện thoại, sổ nhỏ hay tiền bạc ở trong túi áo, không ngờ hôm nay được chứng kiến thêm cái điều ngộ nghĩnh này, tôi mắc cười nhưng cố nhịn… Khi xuống chân núi, đoàn dừng lại một tiếng cho mọi người mua quà lưu niệm. Tôi một mình đảo xung quanh khu bày bán nhưng chẳng ưng ý gì ngoài… mấy trái xoài. Tôi mua đến năm kí , ì ạch xách về xe, đi nửa đường, xui rủi làm sao bọc bị thủng, xoài rơi tung toé. Đang rối, may thay gặp đựơc các anh chị cùng đoàn tình cờ đi ngang qua, thấy cảnh ấy, dừng lại nhặt giúp. Anh bảo tôi hãy đưa anh xách giùm, tôi từ chối. Anh nhiệt tình giục, lúc đó tôi cũng mỏi tay thật nên đành làm phiền anh. Tuy nhiên, tôi không có ý định đi tiếp nên nói:
  10. -Vậy anh xách giùm em, em về xe trứơc nghe! -Ủa, anh tưởng em cùng đi chung. Nếu em về xe liền… vậy thôi em tự xách đi há! Từ đây tới đó cũng gần mà, anh còn bận đi xem xung quanh nữa… Câu nói của anh vô tư đến nỗi làm tôi phải phì cười. Điều này khiến tôi càng cảm phục anh hơn! Tôi chợt nhớ đến suốt hành trình, anh và mọi người đã giúp đỡ tôi rất nhiều! Khi thì xách hộ đồ, khi thì cùng làm thơ rồi cùng leo núi… Tôi thầm cảm ơn các anh chị đã cho tôi hiểu rõ thế nào là ý nghĩa đích thực của tinh thần đồng đội! Tuy chỉ gặp nhau trong khoảng thời gian ngắn nhưng cũng đủ để tôi tìm lại được cái cảm giác ấm áp, thân thương của ngày nào. Đây thật sự là một đại gia đình mà mỗi thành viên là những anh, chị, em tốt của nhau… Khi xe bắt đầu lăn bánh, tôi lim dim chìm dần trong giấc ngủ, chợt có tiếng ai đó văng vẳng bên tai: Anh đang hát! Bài hát này tôi cũng rất thích nhưng không thuộc. Nhìn lại thì ra anh đang ngồi ở hàng ghế sau mình. Vậy mà đã trải qua một ngày rưỡi rồi tôi cũng không hề hay biết… Tiệc vui nào cũng phải tàn nhưng những kỉ niệm đẹp thì sẽ mãi không phai trong kí ức…” Cô bé ngưng bút, đi ngủ. Vừa nằm xuống đã thiếp ngay. Bỗng có một bóng đen, từ
  11. từ… lén giở quyển sổ ra đọc lóm! Trời ơi, chị cô bé thiệt là… -Út cưng đã lớn thật rồi! Chị cô bé mỉm cười. Nhẹ nhàng khép quyển sổ lại một cách kín đáo. Trời hãy còn khuya…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0