Hai thng khn
nn
Năm 1926, nưc to, đê v t tung, nhân dân bêu r cếh, kh s. Nht khi nước
đã
t ri, trông cnh tưng mi li càng đáng ngm ni
na.
C tàn khp cánh đ ng xa, n làng hoang hu my nhà lơ thơ, Đu đường m
b ế
con thơ, Người m sang B c, k đưa v
Đoài.
Bi thế, bác Lan luôn my tháng, nào nhà đ, nào trâu chết, nào đt bán,
nào
ru ng cm. Gia tài tuy chng được bao, nhưng đến cái cnh tai bay v gió
s ch
sành sanh, thì du ông vua đi xưa mt nưc, hay thng bé bây gi mt tin, cái
tâm
cũng đau đn ngang nhau
vy.
Không nhng thế, v bác li mi chết v bnh dch, đ cho bác mt da con
trai
mi biết ngi. Cái cnh s ng không còn mi nuôi con mi đáng đau lòng.
c
Lan thc là mt thng khn nn
vy.
Đêm m trưc, bác ngi nghĩ rt nước mt. Ca chìm ca ni đã không
còn
gì, nhn cơm t sáng nhưng con đã l c d dày. Nếu mai ng thế này na,
thì
b
chết đói, con chết đói. Âu trong nhà n mt th ca ni na, đem
bán nt
đi chăng?
c Lan nghĩ thế thì làm thế. c xin được cái thúng st cp bn đôi quang và
ch
cái đòn gánh. Sáng sm, nh thng bé con đi. Mt bên quang mt tng
g ch
đ
thăng bng thúng hàng bên kia. Mt bên quang mt cái thúng đng hàng.
Trên
cái
thúng, m hum manh chiếu rách che hàng cho đ
nng.
c đi lang thang làng này, ng khác, qua ch n, ch kia. Nhưng ch thy
người xem, mà không thy có người
mua.
c Lan đói quá, mt đã m. Thng bé con trn tru ng trong thúng, nm ng
ra,
mm ming bê bết nhng dãi, i và v
khoai
lang. Đi đường, bác gp toàn bn khóc d mếu d như bác c. An i nhau
cũng
chmt
câu:
- y, bác đến nhà ông ngh Trinh, may ông y hiếm hoi, thì ông y mua
cho.
Đi ln i my ng, bác mi đến nhà ông ngh Trinh. Tri đã sp xm ti.
Đng
c ng, trông vào trong nhà, bác thy g ch tây đánh bóng l n, sp g, t chè,
gương
đng, giường tây, tht có v đnh chung sung
sướng.
c Lan đánh liu gi c ng. Anh bếp trong chy
ra:
- Nh cu vào bm vi ôngrng người bán con đương c ng. Cu bếp
hi
han mt vài điu ra dáng t tế, săn c, nhanh nhn lm, ri mi đi
vào.
c Lan, vì cái đói khát cp bách quá, nên tưởng tượng ngay đ dăm phút na
thì
b ng s được no đy. Nhưng tưởng tượng thế lm. Đ mt gi sau, bác thy
mt
người mt mũi phương phi, c rt, b ng ph môi tr kng râu, mc qun
áo
la,
phe phy cái qut, ra vườn
chơi.
c đoán ông Ngh, bèn đánh tiếng. Thì qu ông Ngh thc. nghe
gi ng
i hách dch
lm:
Sao không git chuông gi người nhà nó vào
bm?
c Lan k ni cơ cc, và ng ý dm bán đa con. Ông Ngh nhìn qua bác, nhìn
qua
đa bé, ri
nói:
-, đ ri tao i chuyn vi bà s hay. Ch đây, tao ra
ngay.
Nghe câu y, bác Lan tuy trong b ng lép kp, nhưng thy như được no mt
na vy.
Hơn na gi na, ông bà Ngh mi
ra.
c Lan chào, ri cũng nhng câu khi nãy, bác nói vi bà
Ngh.
Ngh ra ý cm đ ng. bế đa con vào ng, ngm nghía mãi. Ông Ngh thy
v va ý, bèn hi
giá:
- y đnh bán bao nhiêu, nói cho
thc.
- Bm tùy ông bà
cho.
Người bán kng nói giá, người mua không biết giá, thì làm thế nào? Đc gi
các
ni đánh giá h đi? Mt người như chúng ta đy, khéo nuôi, khéo dy, thì chưa
biết
chng, vĩ nhân ng nên đy. Mt trăm nhé! Hai trăm nhé! Năm trăm
nhé!
Ông Ngh thy bác Lan lưỡng l, không mun i giá, thì đương ngi xm
trước
cái thúng, b ng ông đng pht
dy:
- Đáng l anh cho không tôi, i cũng không ly,vì i phi nuôi nó cho
anh.
Nhưng thôi, vic phúc đc, i cho anh ba hào, cm
ly!
Va nói, ông va móc i ly tin đưa. c Lan gãi tai th dài. l không
ng
đâu cái giá tr mt thng bé con thế
thôi.
- Thưa
ông...
- Tôi kng nói i thôi. Ông vi ênh gì! Tôi kngquen mc c. Ba hào
không
bán thì thôi! Nói xong ông quay lưng vào, gi bà đi, và đóng c ng li. c Lan vơ
vn
nghĩ ngi i. Ch mãi ng kng thy người ra tr thêm xu nào. Na gi
sau,
bác không th nào nhn ni được i d dy r ng tu cếh t hôm trưc. Thôi thì
ba
hào
thì ba. Con mình được ch m no nương ta, còn hơn b con bêu r cếh,
ch
đu
đường. Nghĩ vy, bác git chuông. Mt lát, ông Ngh
ra.
- Thế nào? Anh có đnh bán như thế không
gi?
- Thôi, ly ông, ông thương phn nào, con nhphn
y.
- Thương là thế nào! Nói cho dt khoát. Bng lòng bán ba
hào