
Khi sếp mắc bệnh quên!
Có những "sự quên" của sếp chỉ do vô tình không nhớ, nhưng
cũng đầy những lần sếp quên “hữu ý” khiến nhân viên nhiều khi
“ngậm đắng nuốt cay” vì không thể thanh minh.
Từ vô tình
Không ít lần Thu phải điên đầu chỉ vì tật hay quên của sếp. Có lần
nhận dự án từ một người quen cũ, sếp đùng đùng tuyên bố: “Dự
án này tôi sẽ phụ trách, cô không phải lo gì cả. Mọi việc tôi sẽ tự
phân công và lên lịch trình cụ thể”. Mừng vì không phải đảm nhận
dự án “cồng kềnh” đó và yên tâm vì đích thân sếp đứng ra lo liệu
nên Thu gần như gạt dự án đó ra khỏi đầu mình, nhất là khi cô
còn bao nhiêu việc phải lo.

Hai tuần trước thời hạn hoàn thành dự án và bàn giao cho khách
hàng, Thu ngớ người khi sếp lên tiếng hỏi về dự án: “Cô Thu, dự
án triển khai đến đâu rồi, gửi cho tôi báo cáo các đầu mục công
việc và tiến độ thực hiện ngay trong sáng hôm nay”. Sau phút bất
ngờ, Thu trấn tĩnh lại: “Dự án đó em đâu có làm, chính anh đã
nhận sẽ trực tiếp chỉ đạo và phân công người thực hiện mà". "Tôi
bảo thế lúc nào, nhiệm vụ của cô là phân công công việc và quản
lý, theo dõi dự án. Bất kỳ dự án mới nào cô cũng phải nắm được
chứ, sao lại bảo tôi". "Đúng là em phải quản lý các dự án nhưng
riêng dự án này, chính sếp đã nhận trách nhiệm nên em cứ yên
tâm là anh phân công triển khai, em đang định cuối tuần hỏi sếp
để tổng hợp tiến độ”.

Dường như đã lờ mờ nhớ ra lời nói của mình nhưng không lẽ
nhận mình sai thì quả là “mất mặt”, sếp tỏ ra không bằng lòng: “Ở
công ty này chỉ có sếp giao việc cho nhân viên, chứ nhân viên
giao việc cho sếp thì tôi chưa thấy bao giờ”. Chẳng biết nói thế
nào, Thu đành im lặng. Cô lại phải gọi điện sang "khất" với khách
hàng, và cả phòng bắt tay vào gấp rút thực hiện.
Có lần, một bản đề án mới phòng Thu gửi lên sếp tổng, trong
buổi đi họp, sếp tổng yêu cầu giám đốc điều hành về chỉ cho
phòng Thu những điểm cần sửa chữa và bổ sung sớm để lên kế
hoạch triển khai. Thế mà sếp cũng "quên béng" lúc nào, đến khi
sếp tổng hỏi và thúc giục, Thu mới té ngửa ra vì chưa bao giờ
nghe giám đốc nhắc đến đề án. Khi Thu hỏi, chính giám đốc cũng
cuống cuồng, thế nhưng vẫn cho mình quyền chỉ đạo và quát

tháo nhân viên: "Tại sao cô không chủ động một chút, cái gì cũng
ngồi đợi tôi nói mới làm là sao". Thế mới thấy, cái sự quên của
sếp thật tai hại.
Đến hữu ý
Chuyện sếp nói xong rồi quên không phải là hiếm gặp ở các công
ty. Tuy nhiên, những cái quên do vô tình vì quá bận rộn nhiều khi
còn thông cảm được. Nhưng lại có những cái quên hữu ý nhiều
khi trở nên “bôi bác” và trong mắt nhân viên, sếp thật chẳng ra
sao.
Không ít người cho rằng được đi ăn trưa cùng sếp là một đặc ân
nhưng ở công ty Oanh hầu như chẳng ai muốn hưởng cái đặc ân
ấy. Không ai dám nói toẹt ra nhưng qua thái độ, ánh mắt mọi

người khi sếp rủ đi ăn thì đủ biết họ chỉ muốn chối phắt cho xong.
Đơn giản chỉ vì, sếp thường xuyên quên… trả tiền. Lúc thì quên
mang ví, khi lại không sẵn tiền lẻ, nhờ nhân viên trả hộ nhưng
chưa bao giờ sếp nhớ để trả lại tiền cho nhân viên. Cứ nghĩ sếp
nhiều việc, có lúc quên nên ban đầu chẳng ai để ý, nghĩ số tiền
cũng nhỏ lại là việc tế nhị nên chẳng ai dám nhắc sếp “trả nợ”
nhưng dần dần mọi người đều trố mắt ngạc nhiên vì đó là “thói
quen” của sếp.
Không thèm quên mấy chuyện lặt vặt như sếp của Oanh, vị sếp
đang kính của Minh lại thường xuyên “phớt-ăng-lê” những lời hứa
tăng lương, thưởng sau mỗi lần giao thêm công việc. Kể cả khi
đã hoàn thành hợp đồng, tiền đã chuyển về công ty và lời hứa

