
Nguyên lý tự điều chỉnh
20 năm kể từ khi ngành cơ khí phục vụ xay
xát gạo xuất khẩu biết tới cối xát trắng của
Cơ sở Cơ khí nông nghiệp Bùi Văn Ngọ.
Năm 1998, cơ sở này được cấp bằng độc
quyền sáng chế: buồng xát dùng cho máy xát trắng gạo.
Năm nay, ông Bùi Văn Ngọ đã 77 tuổi, lui về hậu trường vẽ tranh.
Người con trai cả, Bùi Phong Lưu, 52 tuổi, tốt nghiệp đại học
ngành hoá học, nhận sứ mệnh lèo lái công ty gia đình Bùi Văn
Ngọ… Ông Lưu kể với SGTT về câu chuyện tự điều chỉnh của
công ty gia đình…

Ông thường nói về nguyên lý tự điều chỉnh, có phải chính nó
đã giúp ông vượt ra khỏi giới hạn của kiểu quản lý gia đình?
Anh em tôi đang tiến hành cuộc tự điều chỉnh lớn. Quản lý kiểu
gia đình có cái lợi là đoàn kết, ruột thịt nhưng về lâu dài không
ổn. Chúng tôi cũng đã nhờ chuyên gia từ bên ngoài giúp. Nhiều
khi nghe giảng bài, anh em tôi hỏi nhau: tại sao người ta ngồi xứ
này mà quản lý xứ khác được? Cuộc đời dạy mình biết lắng
nghe. Cái đó quan trọng lắm. Nghe rồi làm đi, vì lâu nay chỉ lo sản
xuất, chú ý kỹ thuật. Bây giờ sản xuất, kinh doanh phải trở bộ.
Em út tôi, thời kỳ ăn học nhọc nhằn - nghe nói học hoài cũng
ngán - nên phải có thời gian điều chỉnh dần để các hoạt động đi
tới hoàn thiện. Đẩy nhịp quá nhanh sẽ hụt hơi nhưng chậm hơn
sẽ chết. Nhiều khi gặp cơ hội nhưng nó cũng bao hàm cả thách

thức chứ không phải việc gì cũng nhẹ nhàng tự điều chỉnh; cân
cho đúng khi giữ thăng bằng mệt lắm.
Nghề này, khâu công nghệ đúc rất quan trọng, ví dụ mình có tiền
đầu tư một triệu đô cho khâu đúc theo công nghệ cao, phải có
con người quản lý điều hành một triệu đô. Xài như thế nào cho
hiệu quả thì còn phải học vì chúng tôi đang ở chặng giữa của con
đường chuyển đổi, vận hành để có cung cách quản lý công ty tốt
hơn.
Làm sao để thành viên trong gia đình chuyển động cùng
chiều?
Khi nói với nhau hãy làm gì đi mà mỗi người không liên kết nhau
được thì hư hết. Nhờ liên kết nhau mà chúng tôi nghiên cúu cải
tiến các thiết bị xay xát tốt hơn. Hiện nay đã tới thế hệ tự động

theo từng loại máy, khi cần nối kết thì sẽ phát huy cả hệ thống.
Cách làm này sẽ bớt tốn tiền mà người mua cũng sẽ dễ chịu hơn.
Làm sao cân được những điều kiện của mình và người sử dụng
vì mình là "người thường" mà.
Suy nghĩ này được cuộc đời tiếp nhận như thế nào?
Tương lai miền Nam vẫn tiếp tục là nơi sản xuất nông phẩm, mai
mốt phải nghĩ tới việc sản xuất ra loại hàng gì đủ sức đối trọng
với hàng từ xứ khác tới. Làm gì? Bán ở đâu? Hiện nay tiêu chí
làm hàng của chúng tôi là thích nghi, tức là nhìn thấy hoàn cảnh,
trình độ của người sử dụng, loại gạo mà thị trường hướng tới để
sản xuất. Phải bảo đảm tính hiện đại: nhìn hoàn cảnh hiện tại và
tương lai, "nước trong" - nước ngoài để đừng thua sút; tính hiệu
quả: người mua hàng xài bền, có lời, xài 7-8 năm mà giá trị còn
lại 60-70% là được.

Bây giờ, đặt mẫu máy của chúng tôi gần máy của Ý, không hơn
kém bao nhiêu. Thực ra chúng tôi đã phải nhập công nghệ, thiết
bị từ bên ngoài, mua những loại máy cắt bằng nước, tia laser…
để làm ra sản phẩm có chất lượng cao. Khi đã đầu tư lớn, thì
nhắm vô người có tiền (thiểu số) hay phần còn lại (đa số)? Thí dụ
xứ mình có 5% nông dân giỏi, sức mua sắm thứ dữ, nếu chỉ chú
ý 5% thì 95% còn lại làm sao đây? Có nông dân nhìn máy mới
thấy thèm. Tôi nghĩ phải giúp chứ không thể cứ để họ thèm nhìn
cái máy rồi về. Hiện nay, chúng tôi có bộ phận tư vấn dự án, chỉ
ra luôn con đường tới ngân hàng. Ngân hàng cũng xem mình thế
nào? Gia đình tôi định hướng rõ là làm sao kỹ thuật góp phần cân
bằng quyền lợi của người bán lúa, người mua lúa và người xay
xát? Muốn vậy kỹ thuật phải giúp cho ai cũng có phần lời. Máy
sấy đủ chuẩn, máy xay lợi gạo, chất lượng tốt, bán được giá thì