
Những kỷ niệm ngọt
ngào
Sau bữa điểm tâm, cô con gái bé bỏng của tôi nũng nịu: "Mẹ
ơi, mẹ xem chương trình này với con nha mẹ?". Tôi nhìn
đống chén dĩa sau bữa sáng vẫn còn y nguyên trong bồn rửa
chén rồi lại quay sang nhìn vào đôi mắt nâu đang mở to của
con gái mình.
Tôi nói: "Được rồi, con gái!", rồi hai mẹ con tôi ngồi sát bên
nhau trên chiếc ghế sofa dài cùng xem chương trình mà con
gái tôi ưa thích.
Sau khi xem xong, hai mẹ con lại còn cùng nhau ngồi chơi
ráp hình. Ráp hình xong, tôi định đứng dậy đi dọn dẹp đống
chén lúc sang thì đúng lúc điện thoại reo lên: "Xin chào" bạn
tôi nói: "Cậu đang làm gì đó?".

Tôi trả lời: “À, mình đang cùng con gái xem chương trình mà
nó ưa thích rồi hai mẹ con cùng nhau chơi ráp hình”.
"Ồ, xem ra cậu chẳng bận rộn gì mấy nhỉ." Bạn tôi nói.
Đúng vậy, tôi tự nghĩ về bản thân mình, mình chỉ bận tạo ra
những kỉ niệm mà thôi.
Sau khi ăn trưa, Erica nói: "Mẹ ơi, mẹ chơi trò chơi với con
nha mẹ." Bây giờ, tôi đang nhìn không những vào mấy cái
chén đĩa chưa rửa hồi sáng mà còn nhìn vào những cái chén
lúc trưa mới chất lên thêm trong bồn rửa chén. Nhưng một
lần nữa, tôi lại nhìn vào đôi mắt nâu to tròn của con gái, và
tôi cảm thấy nhớ làm sao cái cái cảm giác sung sướng của
mình khi mẹ cùng chơi với tôi hồi tôi còn nhỏ.
Tôi trả lời: "Ừ, được đó, nhưng chỉ một trò thôi nha!". Rồi
chúng tôi cùng chơi trò mà con gái tôi yêu thích, tôi có thể
cảm nhận sự vui sướng của con bé trong từng giây từng
phút.
Khi trò chơi kết thúc, cô con gái nhỏ bé của tôi lại nài nỉ:
"Mẹ đọc truyện cho con nghe đi mẹ!".
Tôi nói: "Thôi được! Nhưng chỉ một truyện thôi đó!".
Sau khi đọc truyện cho con gái nghe, tôi đi vào nhà bếp để
giải quyết đống chén dơ. Lúc thanh toán xong toàn bộ chén
đĩa cũng là lúc tôi phải chuẩn bị bữa ăn tối. Cô phụ bếp nhỏ
bé nhiệt tình của tôi cũng háo hức vào nhà bếp để giúp tôi
chuẩn bị bữa ăn. Tôi đang trễ giờ và nghĩ mình sẽ có thế làm
mọi thứ nhanh hơn bao nhiêu nếu như cô con gái bé bỏng
của tôi chạy đi chơi điện tử hay xem phim gì đó, nhưng mà
lòng nhiệt tình giúp đỡ cùng với lòng say mê muốn học cách
làm những gì mà mẹ nó đang làm của con bé đã khiến tôi
siêu lòng: "Được rồi, con có thể giúp mẹ," dù biết rằng chắc
chắn là tôi phải mất gấp đôi thời gian.

Khi bữa tối đã sẵn sàng, chồng tôi từ sở làm trở về, hỏi:
"Hôm nay hai mẹ con em đã làm những gì?".
Tôi trả lời: "Để xem, em và con đã xem chương trình mà con
gái mình ưa thích, chơi trò chơi và đọc sách. Em đã rửa bát
đĩa, hút bụi, và chuẩn bị bữa tối cùng cô phụ bếp nhỏ bé
này."
"Tuyệt thật!", chồng tôi nói: "Anh rất vui vì ngày hôm nay
em đã không phải bận quá nhiều việc."
Nhưng mình có bận rộn mà, tôi thầm nghĩ, bận tạo ra những
kỉ niệm.
Sau khi ăn tối, Erica nói: "Mình nướng bánh nha mẹ!".
Tôi nói: "Ừ, thì cùng làm!".
Sau khi nướng bánh, một lần nữa tôi lại ngao ngán nhìn
chồng bát đĩa chất cao như núi. Nhưng đổi lại mùi bánh
nướng thơm ngon đang lan tỏa khắp nhà, tôi chuẩn bị cho cả
nhà mỗi người một ly sữa cùng với một đĩa bánh ngọt và
mang ra để trên bàn. Cả gia đình chúng tôi cùng nhau ngồi
quanh bàn, ăn bánh, uống sữa, trò chuyện và cùng tạo ra
những kỉ niệm.
Khi tôi vừa xử lý xong đống bát đĩa dơ lúc nãy thì cô con gái
yêu dấu của tôi lại giật giật áo tôi và nói: "Mẹ con mình đi
dạo được không mẹ?".
Tôi trả lời: "Ừ, thì đi". Đi đến vòng thứ hai chung quanh khu
nhà thì đầu óc tôi bắt đầu nghĩ đến đống quần áo phải giặt
và ngôi nhà còn chưa quét dọn. Nhưng hơi ấm từ bàn tay
con gái trong bàn tay tôi và những câu chuyện ngọt ngào
mà hai mẹ con đang nói khiến tôi không do dự khi quyết
định dạo thêm một vòng nữa.

Khi chúng tôi trở về nhà, chồng tôi hỏi: "Hai mẹ con vừa đi
đâu về đấy?"
Tôi nói: "Em và con đang cùng nhau tạo nên những kỉ
niệm."
Sau khi giặt giũ xong xuôi và cô con gái nhỏ của tôi cũng đã
tắm rửa sạch sẽ cũng là lúc sự mệt mỏi đã bắt đầu len lỏi
đến, tôi ngán ngẩm khi nhe con bé nói: "Mẹ ơi, chúng ta
cùng chải tóc cho nhau nha mẹ".
Tôi quá mệt mỏi! Tâm trí tôi lên tiếng, nhưng miệng tôi lại
bảo: "Được thôi". Sau khi chải tóc xong, nó nhảy cẫng lên
sung sướng: "Mẹ ơi, mình sơn móng tay cho nhau nữa nha
mẹ!". Thế là con bé sơn móng chân cho tôi còn tôi thì sơn
móng tay cho nó. Xong xuôi, chúng tôi lại cùng nhau đọc
sách trong khi đợi móng tay nó khô. Tất nhiên là tôi phải là
người lật những trang sách, bởi vì móng tay của con gái tôi
vẫn chưa khô hẳn.
Hai mẹ con tôi để quyển sách sang một bên và cầu nguyện.
Chồng tôi len lén thò đầu vào trong cửa, hỏi: "Các cô gái của
tôi đang làm gì đó?".
Tôi trả lời: "Em và con đang tạo ra những kỉ niệm".
Con gái tôi lại nói: "Mẹ ơi, mẹ sẽ nằm cạnh con cho tới khi
con ngủ nha mẹ?".
"Được rồi!", tôi nói nhưng trong bụng lại nghĩ: Mong sao con
bé đi vào giấc ngủ thật nhanh vì tôi còn có rất nhiều việc
phải làm.
Vừa đúng lúc, hai cách tay nhỏ bé đáng yêu của con bé vòng
qua cổ tôi, miệng nó thì thầm: "Con yêu mẹ nhất trên đời".
Tôi cảm thấy từng giọt nước mắt của mình đang lăn xuống
gò má, tôi thầm cảm ơn Chúa vì đã cho tôi một ngày mà
chúng tôi đã làm nên thật nhiều kỉ niệm.

