Nỗi lòng người già

Bà Vinh khỏe mạnh vốn hay lam hay làm là thế, chỉ vì trượt chân ngã ngoài

sân giếng, giờ nằm một chỗ.

Con trai con dâu nhiệt tình kết hợp đông tây y, gọi cả thầy lang đến châm cứu, mua

nhiều sữa tốt cho. Con dâu xin nghỉ phép để chăm, bưng bô tắm rửa cho mẹ chồng,

bà cảm động chẳng dám chê trách nó về ý ăn ý ở.

Được ba hôm thì bà giục nó đi làm kẻo công việc đình trệ, cũng vì yên tâm có đứa

cháu gái đang nghỉ hè.

Trước khi đi làm con dâu ngoái cổ lại hỏi: “Mẹ ăn cháo nhé, để con mua”. “Mẹ

không thích cháo” thế mà nó chả hỏi thêm câu “Mẹ ăn bún, hoặc ăn bánh nhé”,

liền bảo con nấu bát mì cho bà, bà nghĩ thầm ăn mì cũng được.

Ai ngờ cháu học lớp 10 rồi mà chẳng biết nấu mì gạo, nó úp cho bà bát mì tôm với

quả trứng, bà nhai trệu trạo, bà có hay mì tôm đâu, cũng chẳng thích trứng, tanh

lắm, nhất là khi bà đang mệt thế này. Nhưng bà chẳng còn hơi sức đâu mà kêu ca,

bởi hơi mở miệng ra rên rỉ hay góp ý là nó lại dài giọng: “Bà, suốt ngày rên, nếu

mệt thật thì người ta chẳng đủ sức mà kêu đâu ạ”. Nên bà im, con cháu vào mang

bát đi rửa thấy bà để lại nguyên quả trứng thì mặt nhăn lại, làu nhàu: “Bà lãng phí”.

Bà thở dài.

Cuối tuần cũng là ngày giỗ ông nội nó, cả nhà tụ họp đông đủ, ra vào nấu nướng

tấp nập. Chuẩn bị lên mâm thì bà bỗng có nhu cầu liền gọi con trai: “Mày đỡ mẹ đi

với”. Mặt nó càu cạu: “Chán chả sao, giờ lại giở dói ra, bà thật” làm bà chỉ muốn

khóc. Phải như khi bà khỏe mạnh bà đã chả cần nó, bà đã hất tay nó ra rồi nhưng

giờ bà phải nhịn.

Được hơn chục hôm thì bà nhúc nhắc tự ngồi dậy, bác sỹ khuyên nên vận động nhẹ

nhàng cho cơ hồi phục dần dần. Bà gọi cháu: “Mày dìu bà đi lại tập đi tí con ơi”.

Nó bỏ cái điều khiển TV, vùng vằng chạy ra đỡ bà vẻ chẳng thoải mái, đi được tí

lại kêu mỏi. Bà chạnh lòng nhớ lại cái ngày bà còng lưng dạy nó tập đi, rồi đánh

vèo một cái nó lỉnh sang nhà hàng xóm, chạy theo nó mỏi chân, mệt lử…

Có thời gian bà mới ngồi suy ngẫm, nghĩ lại nước mắt cứ chảy. Ông là liệt sỹ, bà

có mỗi thằng con trai bao nhiêu tình cảm yêu thương dồn hết vào nó, rồi nó lấy vợ,

sinh ba đứa con gái.

Thương con thương cháu bà chẳng ngại ngần chăm lo cho chúng từng tí một để

con cái yên tâm công tác. Bà nào có ý nghĩ sau mình già chúng sẽ phải phụng

dưỡng mình đâu.

Một tay bà vừa chăm cháu, vừa dọn dẹp nhà cửa vườn tược cứ sạch bong, còn có

rau mang bán mấy bà cháu ăn quà. Giờ bị thế này chân tay bí bách, phải nằm một

chỗ người bà đau một nhưng tâm can bà cũng nhức nhối không nguôi.

Chúng nó đi suốt, sinh con ra là phó thác sang bà. Ngày bé, ba đứa ốm thậm chí mẹ

nó còn chẳng phải nghỉ buổi nào. Ít gần bố mẹ nên chúng hay cãi, bà dạy dỗ trước

chúng còn nghe sau càng lớn càng bướng.

Bà đã dạy con gái lớn thì phải ý tứ, nề nếp, luyện cho mình tính điềm đạm ăn nói

chừng mực, chịu khó học hỏi, mày mò nấu ăn, ai lại quanh năm mì tôm với ra

quán, mà gia đình có giàu gì cho cam... Thế là chúng quay lại vùng vằng nói bà

thuộc lớp người cổ, giờ ai còn coi trọng những cái ấy.

Con bé đầu thẳng tính, ai nói không đúng ý là đốp lại. “Mất lòng trước được lòng

sau”, nó bao biện vậy. Bà chậm chạp chẳng đủ thời gian để kịp nói lại được với nó,

hòng phân tích cho cháu hiểu hai từ thẳng tính và vô duyên gần và xa như thế nào.

Con bé út, nhìn thì xinh gái nhưng tính tình ngỗ ngược, cậy học giỏi nên hay đành

hanh, người lớn nói ít chịu tiếp thu. Ba chị em cãi nhau như chó ăn vã mắm suốt

ngày.

Bảo bố mẹ nó chúng bảo kệ, rằm trăng khắc tròn. Bà riết róng: “Sau nhà chồng nó

lại nói cho vào mặt, bảo không biết dạy con thì nhục lắm”. Chúng thản nhiên: “Có

nhiếc thì chúng con chịu chứ bà có phải nghe đâu mà thấp thỏm”. Chúng bảo thế

thì bà còn nói được gì?

Chúng không thể hiểu và thông cảm được với người già, có chăng sau này già

chúng mới hiểu.