Phân tích nhân vật Vũ Nương trong

Người Con gái Nam Xương

Phân tích nhân vật Vũ Nương trong tác phẩm ''Người Con gái Nam

Xương''

- Người con gái Nam Xương Vũ Thị Thiết có "tư dung tốt đẹp".

Tính cách nhân vật được thể hiện qua hai mối quan hệ cơ bản là quan hệ với

chồng và mẹ chồng. Mối quan hệ đó diễn ra ở những thời điểm khác nhau. Ở từng

thời điểm ấy, nhân vật bộc lộ cá tính của mình.

Mối quan hệ với Trương Sinh diễn ra trên bốn thời điểm:

+ khi chồng ở nhà,

+ khi chia tay,

+ khi xa chồng

+ và khi chồng trở về.

Khi chung sống với nhau, biết Trương Sinh là người có tính đa nghi, hay ghen

nên “nàng giữ gìn khuôn phép” cho gia đình hoà thuận. Khi tiễn chồng đi tòng quân,

tính cách của Vũ nương được thể hiện ở lời đưa tiễn. Nàng nói với chồng: “Lang quân

đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong được đeo ấn hầu trở về quê cũ, chỉ xin ngày về

mang theo được hai chữ bình yên”. Nàng nghĩ đến những khó nhọc, gian nguy của

người chồng trước rồi mới nhận ra sự lẻ loi của mình. Tù cách nói đến nội dung của

những câu nói hiện lên một Vũ nương dịu dàng, thiết tha với hạnh phúc, không hư

danh, thương chồng và giàu lòng vị tha, một tâm hồn có văn hoá.

Trong những ngày xa chồng, nàng nuôi con thơ, chăm sóc mẹ chồng như mẹ đẻ

của mình. Ngòi bút Nguyễn Dữ tỏ ra già dặn, nhà văn đã để cho chính người mẹ

chồng ấy nhận xét về tấm lòng hiếu thảo của nàng trước khi bà cụ qua đời: “Sau này

trời giúp người lành ban cho phúc trạch, giống giòng tươi tốt… xanh kia quyết chẳng

phụ con, cũng như con đã chẳng nỡ phụ mẹ”. Trong con mắt của người mẹ chồng ấy,

nàng là “người lành”. Ðến khi người chồng đi chinh chiến trở về nghi oan cho nàng,

Vũ nương tỏ bày không được thì tự vẫn, chứ không sống “chịu tiếng nhuốc nhơ”.

Khi thì cách xủ thế, khi thông qua lời nói, khi hành động, khi thái độ hình ảnh

Vũ nương hiện lên là một người trong trắng thuỷ chung, giàu lòng vị tha, hiếu thảo

nhưng cũng là một người phụ nữ khí khái, tự trọng. Ðó là một tâm hồn đẹp, đẹp một

cách có văn hoá. Dường như Nguyễn Dữ đã tập trung những nét đẹp điển hình của

người phụ nữ Việt Nam vào hình tượng Vũ nương.

- Con người đẹp, thiết tha với hạnh phúc này phải chết - Ðó chính là bi kịch

về số phận con người. Vấn đề này biết bao nhà văn xưa nay tùng trăn trở. Có lẽ đó

cũng là bi kịch của muôn đời. Bởi vậy, vấn đề mà Chuyện người con gái Nam Xương

đặt ra là vấn đề có tính khái, quát giàu ý nghĩa nhân văn. Phía sau tấn bi kịch của Vũ

nương có một cuộc sống chinh chiến, loạn li, gây cách biệt, nhưng căn bản là người

chồng mù quáng đa nghi, thiếu sáng suốt. Những kẻ như thế xưa nay tùng gây ra bao

nỗi oan trái, đổ vỡ trong đời. Ðó cũng là một thứ sản phẩm hằng có trong xã hội con

người. Cho nên vấn đề tưởng chùng rất riêng ấy lại là vấn đề điển hình của cuộc sống.

Tất nhiên trong tấn bi kịch này có phần của Vũ nương. Nàng vùa là nạn nhân nhưng

cũng là tác nhân. Bởi chính nàng đã lấy cái bóng làm cái hình, lấy cái hư làm cái thật.

Âu đó cũng là một bài học sâu sắc của muôn đời vậy.

- Phần truyền kì trong câu chuyện là chuyện Vũ nương không chết, trở về

sống trong Quy động của Nam Hải Long Vương… đó là cuộc sống đời đời. Nhà văn

đã tạo ra một cuộc gặp gỡ kì thú giữa Phan Lang - một người dương thế - với Vũ

Nương nơi động tiên. Cuộc gặp gỡ ấy đã làm sáng tỏ thêm những phẩm chất của Vũ

nương. Khi Phan Lang nhắc đến chuyện nhà của tổ tiên thì Vũ nương “ứa nước mắt

khóc”. Nàng quả thật là một con người thiện căn, thiết tha gắn bó với quê hương đời

sống mà không được sống. Tính cách của nàng và bi kịch như được tô đậm khơi sâu

một lần nữa. Nhưng dụng ý của nhà văn đưa phần truyền kì vào câu chuyện không chỉ

có thế. Nguyễn Dữ muốn khẳng định một chân lí nghệ thuật: cái Ðẹp là bất tử. Vũ

nương không sống được ở cõi đời thì sẽ sống vĩnh hằng ở cõi tiên, vì nàng là cái Ðẹp.

- Chiếc bóng -tấm lòng yêu thương ->trở thành nguyên nhân của nỗi oan

bi kịch.

Chỉ âu lo với niềm bất hạnh của chính mình, nàng chẳng hề muốn gieo tai họa

cho ai khác.Câu chuyện về cái bóng của mình mà Vũ Nương kể cho con nàng nghe để

dỗ con , cũng như thể đang tâm sự với chính mình ,để an ủi ngóc ngách nào đó trong

tâm hồn nàng :chồng nàng đang ở một nơi nào đó ,và hình bóng người chồng không

lúc nào xa rời nàng .

Bao nhiêu công sức, tâm sức chắt chiu để vun đắp gìn giữ cái gia đình bé nhỏ

đã trở nên hoàn toàn vô nghĩa, nàng đã trắng tay, bơ vơ, không lối thoát, nên tìm đến

cái chết ...

Thực chất là Vũ Nương đã bị bức tử, nhưng nàng đi đến cái chết thật bình tĩnh :

tắm gội chay sạch, ra bến Hoàng Giang ngửa mặt lên trời mà than rằng ...

Cái chết ấy là sự đầu hàng số phận nhưng cũng là lời tố cáo thói ghen tuông ích

kỉ, sự hồ đồ, vũ phu của đàn ông và luật lệ phong kiến hà khắc dung túng cho sự độc

ác, tối tăm.

"Nghi ngút đầu ghềnh toả khói hương,

Miếu ai như miếu vợ chàng Trương.

Bóng đèn dầu nhẫn đừng nghe trẻ,

Cung nước chi lo luỵ đến nàng.

Chứng quả đã dôi vầng nhật nguyệt,

Giải oan chẳng mấy lọ đàn tràng.

Qua đây bàn bạc mà chơi vậy,

Khá trách chàng Trương khéo phũ phàng."

(Lê Thánh Tông)

-->Chiếc bóng có phải là một thế lực vô hình ngăn cản con người ,đặc biệt là

người phụ nữ đến với hạnh phúc ...

=>Hãy quan tâm đến thân phận người phụ nữ, đến số phận con người. Hãy tôn

vinh hạnh phúc và đừng làm bất cứ điều gì có thể làm huỷ hoại tổn thương đến hạnh

phúc đôi lứa và gia đình. Và điều quan trọng hơn hết để có được hạnh phúc là phải

thực sự hiểu được nhau, tôn trọng lẫn nhau và tránh xa những ngộ nhận đáng tiếc. Có

được hạnh phúc đã là một điều khó khăn, nhưng giữ hạnh phúc cho được lâu bền lại

càng là một điều khó khăn hơn.

Đó là tất cả ý nghĩa mà chúng ta có thể nhận ra được từ : Chuyện người con gái

Nam Xương..