Phố - Triển lãm tranh & sắp đặt của Nguyễn Ngọc Dân

Tranh phố cổ hoài cổ thẩm mỹ cao của Bùi Xuân Phái đã trở thành di

sản. Tranh phố hoa thị hiếu tầm thường tràn ngập các khách sạn, nhà

hàng, nhà sang… như giễu nhại xúc phạm hiện thực. Đô thị hóa trong

Công nghiệp hóa – Hiện đại hóa đảo lộn đổi thay từng ngày cuộc sống

và môi trường sống của triệu triệu người dân phố. Các nghệ sĩ thực sự

luôn vật lộn trong cuộc truy tìm hiện thực phức tạp, bừa bộn, nhiều

mâu thuẫn, đụng độ gay gắt tích tụ và bùng nổ nơi phố thị.

Nguyễn Ngọc Dân đã đeo đuổi chủ đề này quyết liệt nhiều năm. Đi và

vẽ, sưu tầm và chọn lựa các vật có sẵn, đắn đo cân nhắc các phương

tiện tạo hình/thị giác, họa sĩ phát hiện cho mình và cho đô thị những

icon mới: Những cột điện, đường dây, biển báo và loa phóng thanh.

Chúng đẹp hay xấu, trật tự hay hỗn độn, là đang xây dựng phát triển

hay đã là rác thải? Chúng là những thứ ta mong muốn và căm ghét.

Chúng mang lại tiện ích và bất hạnh. Chúng giải phóng hay nô dịch dân

phố? Môi trường sống đầy trói buộc, cuộc mưu sinh như một mớ bòng

bong khổng lồ không hòng tháo gỡ. Liệu ta có đủ sức điều khiển những

khối vật chất vô cảm, vô tri giác mà ta làm ra hay ta sẽ bị những “âm

binh” này sai khiến?

Vấn đề năng lượng, thông tin và tổ chức, chất lượng môi trường phố thị

không còn trừu tượng như trong các thống kê và quy hoạch mà ta trực

cảm được chúng qua, quanh và trên các tác phẩm. Tác giả dùng tổng

hợp các phương tiện và thủ thuật của nghệ thuật đương đại. Quá trình

dàn dựng không gian trưng bày- được ghi hình – đã là một

performance. Những sắp đặt phì đại, ngoại cỡ cùng các phương tiện di

chuyển tạo ra một không gian tương tác tích cực giữa nghệ thuật và

công chúng. Những tranh sơn dầu phong cảnh vớt vát một vẻ trữ tình

còn rơi rớt lại nơi Phố – Dân và những tranh dùng vật thể có sẵn – như

các tĩnh vật châm biếm trần trụi… khiến ta dừng lại mà hỏi cái gì đây?

Dù tác giả nói to và rõ các chủ đề của mình nhưng lời giải/đáp lại được

trao cho người xem – người tham gia vào triển lãm. Đó là một lực hấp

dẫn của tính đương đại – contemporaneity. Thời gian thực diễn ra khi

ta có mặt tại không gian cụ thể này và thời gian ước lệ, hồi tưởng được

ghi lại trên tác phẩm không chồng khít lên nhau mà đan, trượt và giao

thoa với nhau.

Phố (của) Dân chắc chắn mang lại nhiều cảm nhận, phát hiện và nghĩ

ngợi cho mỗi người dân phố đương đại.

-------------