Phụ nữ hiện đại và những

áp lực cuộc sống

Tôi thường nghe mẹ phàn nàn

“Bây giờ các chị sướng như tiên

ấy, giặt đã có máy, không phải

xếp hàng ngoài vòi nước công

cộng chờ hứng từng xô nước.

Ăn uống thức gì cũng có đồ chế

biến sẵn chứ đâu phải xếp hàng cả buổi mới mua

được mấy lạng thịt bạc nhạc hay cân cá ươn như cái

thời của mẹ. Ấy là chưa kể nhà nào có điều kiện một

chút là thuê được người giúp việc, chẳng phải mó tay

làm việc gì… Vậy mà lúc nào cũng thấy các chị kêu

ca. Đúng là… sướng quá nên không biết mình sướng

nữa!”.

Phải, cái thời của mẹ cũng là tuổi ấu thơ của chúng tôi, làm

sao tôi có thể quên những năm tháng gian nan của một thời

bao cấp thiếu thốn đủ đường ấy. Nhưng cũng chính vì chưa

quên nên tôi mới có cái để mà so sánh giữa “cái thời” của

mẹ với “cái thời” của chúng tôi bây giờ. Về công việc (thật

may là hai mẹ con tôi cùng làm nghề báo nên sự so sánh

không đến nỗi khập khiễng!): Nếu như trước đây tòa soạn

báo của mẹ một tuần mới ra một số báo 8 trang mà có đến

mấy chục người làm. Vì thế phải xếp hàng đợi đến lượt

mình được viết.

Như vậy, mẹ mới rảnh rỗi để tranh thủ đi xếp hàng đong

gạo, dầu, thực phẩm… mà vẫn còn có khối thời gian trống

để dấm dúi đan cho chồng, con tấm áo len trong giờ hành

chính! Còn bây giờ, đa số các tờ báo đều tăng kỳ, thêm ấn

phẩm với mật độ dày đặc, phóng viên viết bài, biên tập mờ

cả mắt mới kịp nộp bài. Tất nhiên không chỉ có nghề báo

mà nghề nào cũng đều tăng năng suất lao động đến hàng

chục, hàng trăm lần nhờ có mở cửa thị trường và trang thiết

bị tiên tiến, hiện đại. Nếu không giải phóng những công

việc chợ búa, bếp núc thì chị em phụ nữ làm sao mà xoay

sở khi thời gian mỗi ngày vẫn chỉ có 24 giờ?

Việc chăm sóc, giáo dục con cái bây giờ cũng khác xưa

nhiều lắm. Mẹ bảo: “Ngày trước, nhà nào cũng năm, bảy

đứa con là thường, vậy mà vẫn nuôi được từng ấy đứa khôn

lớn. Bây giờ nhà nào cũng chỉ một đến hai đứa mà lúc nào

cũng thấy vợ chồng căng thẳng vì chuyện con cái”.

Quả đúng là không thể nói các cụ không thương yêu và lo

lắng cho con cái như chúng ta bây giờ. Nhưng nếu như hồi

xưa cuộc sống tương đối thuần túy, cha mẹ chỉ lo đủ ngày

ba bữa cơm, rồi đứa lớn khác tự trông đứa bé cho cha mẹ đi

làm, học hành thì đã có nhà nước lo, còn bây giờ nếu cha

mẹ nào chỉ lo đến thế thì sẽ bị cho là… thiếu trách nhiệm

với con cái!

Con bé thì phải lo ăn sao cho đủ dinh dưỡng, con lớn hơn

một chút thì lo chọn trường, chọn lớp, rồi "bon chen" bằng

được cho con được học chỗ tốt, lo hối thúc con học hành

cho khỏi kém bạn, kém bè. Con bước vào tuổi vị thành niên

thì lo lắng ngăn chặn đủ mọi thói hư tật xấu, cạm bẫy đe

dọa, lôi kéo con mình… Tóm lại là, giờ đây chị em phụ nữ

chúng tôi tuy không phải lo quá nhiều đến chuyện cơm áo,

gạo tiền, song lại có ti tỉ thứ khác cũng đau đầu không kém

khiến chúng tôi thường xuyên “xì-trét”.

Cuộc sống không ngừng vận động và người phụ nữ thời

hiện đại càng không muốn bị tụt hậu. Nhưng họ cũng

không thể chối bỏ dù chỉ một phần thiên chức làm mẹ, làm

“ngọn lửa” sưởi ấm gia đình. Chính vì thế mà áp lực công

việc, gia đình và xã hội đặt lên vai người phụ nữ ngày càng

thêm nặng. Tuy bị cho là “phái yếu” nhưng chị em phụ nữ

cũng chẳng được ưu ái hơn chút nào nếu không muốn nói

là họ luôn phải gồng mình lên để được đối xử bình đẳng.

Chúng tôi biết ơn thế hệ của bà, của mẹ đã chèo chống, hy

sinh, đấu tranh cả cuộc đời để chúng tôi có được một “bệ

phóng” cao hơn. Và đến lượt mình, chúng tôi cũng phải nỗ

lực hết sức để nuôi dạy con cháu mình mạnh mẽ, giỏi giang

hơn vì tương lai của cả đất nước. Phụ nữ thời nào cũng vậy

– Họ sinh ra là để đương đầu với thử thách!