
Rượu nho và hoa mướp
Sau khi chen qua một đám người trong trang phục hoa quả, biết có người đó
bị bỏng do chạy quỏ vội vó và va phải anh phục vụ đang bê nước sôi, Ớt và
Mít nhỡn thấy ở trung tõm của đám đông là… Nho, em gái của Mít.
1221
Cô bé đang nén đau mà tỏ ra bỡnh tĩnh, chà đá lên chỗ vết thương ở tay và chân, nhưng
những giọt nước mắt vẫn ứa ra vỡ đau. Nhỡn thấy cảnh ấy, Mớt và Ớt đều cứng đờ cả
người.
Trong những giây phút đầu tiên Ớt cảm thấy ngỡ ngàng. Nho chính là cô bé xinh xắn dịu
dàng đó kộo Ớt vào điệu nhảy ban nóy. Và bây giờ cô bé ấy đang ngồi dưới đất, nước
mắt ló chó rơi mà miệng vẫn cố mỉm cười.
Cũn trong lỳc ấy, Mớt khụng nghĩ được gỡ. Nho chỉ kộm Mớt cú 1 tuổi, nhưng đối với
Mít cô bé lúc nào cũng là em gái bé bỏng, và Mít luôn cố gắng bằng mọi cách che chở
bao bọc cho Nho. Hỡnh như đây là lần đầu tiên Nho gặp “tai nạn” kể từ khi mẹ hai cô bé
mất. Và trong lúc ấy, vỡ quỏ lo lắng, hay quỏ sợ hói, Mớt chỉ cú thể khúc, mà khụng thể
làm được gỡ hơn. Hơn lúc nào hết, con bé cảm thấy mỡnh thật vụ dụng.
Giữa một đám đông ồn ào và huyên náo, và hai người đội trưởng đang cứng đờ tê liệt,
một chàng trai bước qua bế Nho ra phía xe cứu thương đó gần đến nơi. Và người đó đó
làm cho mọi giỏc quan của Mớt và Ớt dường như sống lại, đó không ai khác chính là anh
chàng với nụ cười thiên thần đó kộo Mớt vào điệu nhảy lúc nóy. Và đó, cũng chính là
Mướp, anh trai của Ớt. Mít vội vó chạy theo, vừa chạy vừa hỏi Nho cảm thấy ra sao, và
trờn khuụn mặt hai chị em nước mắt cứ rơi. Chị thỡ thương em đau, em lại thương chị lo
lắng…
______________________________________________
Trong phũng chờ chỉ toàn màu trắng của bệnh viện, chỉ cú Mớt đang bối rối và lo lắng
bồn chồn đứng ngồi không yên. Không biết Nho bị bỏng có sâu không, liệu có bị sẹo
không, tất cả là tại Mít, tại Mít không quan tâm đến em. Những lúc như thế này, người ta

dường như chỉ biết tự dằn vặt mỡnh mà thụi. Nước mắt cứ thế lăn trũn trờn khuụn mặt
xinh xắn của Mớt…
- Hey Miss – Một bàn tay chỡa ra một chiếc khăn trước mặt Mít.
Cụ bộ giật mỡnh, ở đây làm gỡ cú ai biết Mớt tờn là Mớt đâu. Đôi mắt to trũn ngước
lên…
- Làm sao mà em phải giật mỡnh thế, gọi em là Miss khụng được sao ^__^ - Mướp
đứng đó mỉm cười - Lau nước mắt đi em, bỡnh tĩnh đi. Nho sẽ không sao đâu…
Giọng núi ấm ỏp và bỡnh thản ấy làm Mớt bỡnh tõm trở lại. Hai đứa chờ đợi trong im
lặng. Và rồi bác sĩ cũng bước ra khỏi phũng cấp cứu…
- Cô bé không sao đâu, bỏng rộng nhưng may mà không sâu.
- Em chỏu liệu cú bị sẹo khụng hả bỏc sĩ? – Mớt hỏi vồn vó
- Nếu chịu khó điều trị kết hợp với chăm sóc cẩn thận thỡ chắc là khụng, nhưng giờ
cô bé bị bỏng ở tay và chân, những ngày đầu sẽ rất đau đấy, phải có người chăm
sóc 24/24.
- Em ấy sẽ không sao phải không ạ? – Mướp bỡnh tĩnh hỏi.
- Sẽ không sao đâu, đừng quá lo lắng. Bõy giờ cụ bộ ngủ rồi, sỏng mai mới tỉnh…
Cả Mít và Mướp cùng nở một nụ cười nhẹ nhừm. Và nghe xong cõu núi của bỏc sĩ,
Mướp ngay lập tức rời khỏi bệnh viện. Cũn Mớt thỡ vội vó vào chăm cho Nho… Ngoài
trời mưa cứ rơi…
Trại hè với 6 loại quả đến đây coi như kết thúc. Mít ở nhà chăm Nho bị bỏng. Táo và
Chanh thỡ chẳng cũn tõm trạng nào mà trại với chẳng hố. Thành ra camp chỉ cũn Mướp
và Ớt. Có lẽ duyên số của 6 con người ấy chỉ dừng lại ở đó mà thôi…
______________________________________
Lại núi về Táo và Chanh, nguyên nhân của sự “thất bại thê thảm” của hai đứa nó không
gỡ khỏc ngoài hai vị quõn sư tài ba. Cũng vỡ điều tra đối tượng quá kĩ, thế nên Mít chắc
chắn là Chanh nhảy giỏi, và Ớt thỡ chắc như đinh đóng cột rằng Táo chỉ nhảy nhót xoàng
xoàng. Hơn nữa, vỡ hai vị ấy cũn mải cói nhau, nờn đó quờn mất dặn hai người kia một
số điều quan trọng và kết quả là giờ đi đâu mà gặp thành viên của Camp thỡ Tỏo và
Chanh đều phải cúi mặt (mà Camp năm nay đông thành viên hơn hẳn mọi năm mới khổ
chứ).
Tỏo chẳng có cơ hội xin lỗi Chanh, cũn Chanh thỡ xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng lên
nhỡn Tỏo. Cố nhiờn Tỏo chẳng trỏch Mớt, bạn chớ cốt của thằng bộ, nú chỉ trỏch mỡnh
khụng đủ tinh tế và nhạy cảm. Chanh cũng không giận Ớt, bởi ông anh đó an ủi nú cả
một tuần, là bờ vai hứng nước mắt của nó.

- Cô ạ, anh nghĩ rồi – Một hôm Ớt đột ngột nói với Chanh – Cô với bạn Táo của cô
không thể kết thúc lóng xẹt như thế này được.
- Thôi đi anh, đừng nhắc lại chuyện đau lũng ấy nữa.
- Nhưng sự cố đó chỉ là tai nạn thôi, biết đâu sau này đó lại là kỉ niệm đẹp thỡ
sao…
- Đó bảo anh đừng nói nữa mà – Chanh bắt đầu bực – Chẳng qua anh chỉ muốn giữ
gỡn danh tiếng khụng bao giờ thất bại của anh thụi.
- Ừ anh thừa nhận là như thế. Nhưng anh đó hứa với cụ rồi mà. Lời hứa của một
người đàn ông quan trọng lắm, cô không thể coi nhẹ nó như thế được - Ớt làm vẻ
mặt nghiêm trọng.
Nhỡn cỏi vẻ mặt tỏ-ra-đàn-ông của ông anh, Chanh không thể không phỡ cười. Ớt có biệt
tài làm mọi người phải mỉm cười. Đôi khi Chanh cũng băn khoăn tự hỏi khi Ớt buồn thỡ
sẽ trụng như thế nào, bởi gần 3 năm làm em kết nghĩa của Ớt, Chanh chỉ thấy Ớt an ủi
người khác mà thôi. Và đôi khi, con bé cũng tự hỏi nếu nó không gặp ông anh tốt bụng
này thỡ nú sẽ sống sút qua những ngày thỏng đen tối nhất của cuộc đời như thế nào nữa
:).
Cũn với Tỏo, người hiểu nó nhất trên đời có lẽ là con bạn từ tấm bé, chẳng việc gỡ qua
nổi mắt nú. Mớt thành cụng chớnh bởi sự thụng minh tinh tế. Cũn sự việc lần này thực
chất là một sự cố ngoài ý muốn mà thụi…
- Ê mày, thế nào rồi? – Mít hỏi Táo ngọt ngào qua điện thoại.
- Thế nào là thế nào, tao chưa có biểu hiện tâm thần đâu. – Táo ủ rũ.
- Này, mày sẽ khụng bỏ cuộc chứ?
- Tao đâu có muốn bỏ cuộc đâu, nhưng mà…
- Thế thỡ cho tao cơ hội sửa chữa sai lầm nhá… - Mít bẽn lẽn.
- Ừ, giờ thỡ mặt mo cũng chỉ đến thế mà thôi mày ạ.
- Ừ, cố lờn mày.
Mít không bao giờ chịu đầu hàng hay bỏ cuộc. Và lúc nào Mít cũng tạo cho người khác
cảm giác tin tưởng. Mít là như thế, từ mười mấy năm nay vẫn luôn luôn như vậy. Có đôi
khi Táo tự hỏi nếu không có một con bạn “hoàn hảo” như thế thỡ liệu nú sẽ trở thành
người như thế nào. Nhưng có một điều mà Táo và Mít, hay Chanh và Ớt chưa bao giờ
từng tự hỏi mỡnh, rằng tỡnh cảm giữa chỳng cú đơn thuần chỉ là tỡnh bạn hay tỡnh anh
em?
______________________________________________
Những tháng ngày ngồi ở nhà và vô dụng như thế này, Nho mới có thể dành nhiều thời
gian cho việc suy nghĩ về bản thân và cuộc sống. Nho đó sống dịu dàng và bộ bỏng trong
sự bao bọc của Mớt. Chị Mớt chỉ hơn Nho 1 tuổi thôi, nhưng luôn giành lấy mọi thiệt
thũi và khú khăn về mỡnh. Nho cứ sống và tỏ ra thật vụ tư, trong sáng và hồn nhiên để

chị yên lũng. Nhưng ở cô bé mà từ cái tên đó thấy vị ngọt dịu dàng và phảng phất hương
rượu vang ngây ngất của một xứ sở xa xôi ấy, có cái gỡ đó nổi loạn và khác biệt hơn là sự
vô tư…
Chị Mít đang đi chợ. Có chuông điện thoại reo làm Nho giật mỡnh:
- Em đỡ chưa? – Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên gần gũi quá mà xa cách quá.
- Em đỡ rồi. Hôm đó anh về có muộn không? Có cảm không? Nghe nói đêm ấy trời
mưa…
- Anh khụng sao. Em lo cho mỡnh trước đi. Từ hơn 1 năm nay lúc nào em cũng chỉ
lo cho anh thôi…
- Chị Mớt với anh lo hết phần em rồi anh ạ.
- Mít đâu em?
- Chị Mít đi chợ rồi…
- Em cố gắng ăn uống cho khỏe nhé. Khi nào em khỏe mỡnh mới gặp nhau được.
- Anh nhớ lo Camp tử tế nhé. Đợt trước vỡ em anh đó lơ là vụ Camp rồi…
- Ừ được rồi công chúa, nghỉ đi em…
Mướp đặt điện thoại xuống bàn và trong lũng nhúi lờn một cảm xỳc khú tả. Nho lỳc nào
cũng vậy, em dịu dàng quỏ và bỡnh yờn quỏ. Chuyện tỡnh cảm giữa Mướp và Nho được
hai đứa giữ bí mật hơn 1 năm nay, chính xác là bắt đầu từ trại hè năm ngoái. Nho không
muốn khoe khoang rằng mỡnh cú một anh người yêu giỏi giang đẹp trai, càng chẳng
muốn chị Mít lo loạn lên chuyện em gái có người yêu. Và Nho muốn đợi cho mỡnh chớn
chắn để xứng đáng với anh. Mướp không phản đối, bởi cô bé 17 tuổi của anh tính toán
vẹn trũn quỏ, anh khụng thể phản đối. Nhưng cảm giác không sóng gió, không cói vó,
khụng cú một chỳt gỡ gọi là “gợn súng” dễ khiến người ta chán. Phẳng lặng không đem
đến sự an toàn…
______________________________________________
1 tháng sau, Nho khỏi hẳn. Rồi Nho cũng vào năm học. Lớp 12 với bộn bề những học
hành và lo lắng, bộn bề những khó khăn và căng thẳng, lịch học thêm dày đặc khiến Nho
cũng bù đầu. Cũn Mướp vào năm thứ 3 và bắt đầu với việc làm thêm mới, làm phóng
viên ảnh. Công việc bận rộn quá khiến Mướp cũng chẳng có nhiều thời gian để chăm lo
cho Nho. Những công việc và học hành đó kộo hai con người ấy ra xa nhau, khiến tỡnh
cảm trở nờn nhạt nhũa, chỳng nú, cứ dần dần, dự khụng hề cố ý, ớt gặp nhau, ớt gọi điện,
ít nhắn tin… Cho đến một ngày thu vàng ươm nắng lá, Nho tựa đầu vào vai Mướp thủ
thỉ:
- Anh à, mỡnh chia tay đi.
- Sao em muốn chia tay? – Mướp bỡnh tĩnh, như thể nó vẫn biết ngày này sớm
muộn rồi cũng đến.

- Em chỉ cảm thấy là mỡnh nờn xa nhau thụi. Hỡnh như là tỡnh yờu chỳng mỡnh
cũng giống như một ly rượu vang, càng uống càng nhạt, và không thể say anh ạ…
- Ừ, mỡnh chia tay. Tỡnh cảm của chỳng mỡnh khụng giống một ly rượu, mà giống
một bông hoa hữu sắc vô hương, ngắm nhỡn thỡ đẹp, nhưng lúc nào cũng thiếu
thiếu một cái gỡ em ạ…
Họ chia tay như thế. Nhẹ nhàng và ngọt ngào như gió thu, như trời thu…
_________________________________________________________
Làm sinh viên đại học năm thứ nhất đối với Táo, Mít hay Chanh quả là một trải nghiệm
mới mẻ. Mít xin một việc làm thêm mới ở một quán bar nhiều người nước ngoài lui tới
để tranh thủ phát triển tiếng Anh và có thêm hiểu biết về các loại cocktail, mocktail và
các loại rượu...
- Em ơi bàn 4 order rượu vang, tí em mang ra nhé… - Chị làm cùng mỉm cười nói
với Mít.
- Rượu vang á? Làm gỡ cú khỏch nào đến bar uống rượu vang đâu??
- Người ta gọi thế nào thỡ cứ chiều thế ấy thụi em ạ. Đời thiếu gỡ người kỡ lạ
chứ…
Mít mang ly rượu đỏ thắm cho người khách bàn 4 đang ngồi quay lưng lại phái cô bé:
- Một ly Brunello di Montalcino 2003 của anh ạ.
- Cảm ơn – Người đó ngước nhỡn lờn, khuụn mặt quen thuộc quỏ – A, chào em –
Mướp mỉm cười nói với Mít.
- ễi chào anh – Mớt ngạc nhiờn.
- Em làm ở đây lâu chưa? – Mướp quan tâm
- Mới được nửa tháng anh ạ. Cũng may nhờ có anh lần trước, em em khỏi hẳn rồi
anh ạ.
- Khụng cú gỡ đâu…
- Sao anh lại đi uống rượu vang vào tầm giờ chẳng ai vào bar thế này?
- Anh muốn thử xem uống vang có say được khụng?
- Cũn tựy xem anh cú muốn say khụng đó – Mớt mỉm cười.
Câu nói của Mít làm Mướp giật mỡnh. Thực ra người ta uống nước ló cũng cú thể say,
nếu lũng người ta say…
- Thú vị đấy – Mướp nhếch mép – Em có bận gỡ khụng, ngồi với anh một lỏt nhộ.
- Em đang đi làm mà? Nhưng 1 lát thỡ cũng được anh ạ, giờ này anh là khách hàng
duy nhất rồi.
- Em thớch nghe nhạc gỡ nhất? – Mướp hỏi đột ngột.

