
Sắc màu của gió
Em chờ anh mấy bữa nay, thấy gió đổi màu rồi mà không nghe anh gọi về. - Anh
thi xong giữa kỳ là ra bến xe về đây liền. Mình đi đi.
Thắng đạp xe chở Thảo chạy ra khu ngoại ô. Thị xã này vốn không lớn, chỉ chạy
hơn cây số là nhà đã thưa dần nhường chỗ cho những cánh đồng xanh ngát, những
vườn cây trĩu quả. Nơi đây vốn như vậy, tấp nập đó nhưng cách không xa lại có
chỗ bình yên đến lạ. Trời dần chiều, nắng không còn gắt nữa chỉ cố gắng gieo lại
chút gì đó cho không gian. Con đường này hai đứa đi bao lần cũng không thể nhớ
rõ, từ khi còn đi bộ đến lúc bắt đầu biết đạp xe, từ những lần trốn mẹ đi chơi đến
giờ khi đã không còn những trò trẻ con thế nữa. Nhiều thứ trong cuộc sống thay
đổi nhưng có hai con người vẫn ở bên nhau, hẹn nhau mỗi mùa gió về. Có phải
cũng có thứ tồn tại bên cạnh thời gian không?
- Cũng lâu rồi em mới ra đây! Có gì lạ không anh?
Thắng nhìn quanh.
- Cũng không khác gì nhiều, anh thấy vậy. Còn em?
- Gió mạnh hơn năm ngoái, hình như lúa cũng khác thì phải, không lớn như năm
ngoái - Thảo đưa tay vuốt lấy thân lúa gần nhất.
“Ừ nhỉ, năm nay nhuần hai tháng hai mà - Thắng nghĩ vậy và nhìn Thảo - Có lẽ
nào Thảo nhạy cảm đến thế sao!”.
Thắng gỡ lấy con diều trên giỏ xe xuống, con diều do chính tay Thắng làm mấy
bữa nay, chắc Thảo sẽ thấy có gì đó khác biệt. Gió lên, diều cũng lên, lúc này

Thắng mới nhận ra gió mạnh thật. Từng nấc một con diều của Thắng nương theo
ngọn gió dần lên cao, bay giữa bầu trời ráng nắng chiều. Thắng ngỡ ngàng nhìn
con diều cứ bay xa mãi, chẳng nhận ra tiếng sáo diều vang lên từ khi nào, cũng
chẳng nhận ra Thảo đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
- Anh đổi ống sáo rồi phải không?
Thắng giật mình nhìn Thảo, ngượng ngùng gật đầu.
- Ừ, anh mới làm mấy ngày trước. Nghe hay không?
- Tất nhiên anh làm mà. Chỉ tiếc là em không thấy được con diều của anh ra sao.
- Sao lại không thấy! Gió em còn thấy màu kia mà. Bữa nay gió màu gì hả em?
- Màu thanh thản và lưỡng lự.
- Hai thứ đó không cùng chung được đâu.
- Em có nói chúng đứng cùng một bờ đâu. Thanh thản trong em, còn lưỡng lự
trong anh.
- Sao lại vậy?
- Thì vậy đó.
Thảo bật cười, vẫn nụ cười trong trẻo ấy và hồn nhiên. Nó như đưa Thắng về với
ngày ấy, cái ngày mà....
oOo
Thắng, chín tuổi.

Ngày đó trên đường đi ra chỗ tụ tập đá banh của tụi nhỏ, Thắng thấy một cô bé
ngồi trong nhà nhìn ra đường, khi thì giống như lắng nghe gì đó, khi thì như đưa
tay cố nắm lấy gì đó từ không khí. Vô tình Thắng thấy cô bé cười, nụ cười trong
trẻo và hồn nhiên. Lần đầu tiên hình bóng một cô gái với nụ cười như thiên thần đi
vào trong tâm trí của cậu nhóc mới chín tuổi. Mấy đứa nhóc cùng xóm gọi cô bé là
“con nhỏ mù”. Thắng tò mò về hỏi mẹ. Mẹ cho biết Thảo bị mù khi vừa sinh ra,
nhưng cô bé rất hiếu động, rất vô tư không hề mặc cảm. Sau ngày đó chiều nào
Thắng cũng đứng như chôn chân bên hàng rào nhìn cô bé. Được hai ngày thì Thảo
phát hiện ra Thắng.
- Sao cứ đứng đó hoài vậy?
Thắng ngơ ngác nhìn quanh, không tin được là cô bé nói chuyện với mình.
- Bạn hỏi mình hả?
- Tôi không hỏi bạn chứ hỏi ai?
- Tôi... tôi...
- Bạn vào nhà chơi, ngoài đó gió lớn lắm!
Thắng ngoan ngoãn nghe lời cô bé vào nhà, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh
Thảo. Thắng rụt rè hỏi:
- Sao bạn biết mình đứng đó, bạn không thấy... Đột nhiên Thắng im bặt, nhận ra
mình đã nói không phải. Cũng chẳng biết sửa chữa thế nào, Thắng len lén nhìn cô
bé.
- Không sao! Có những thứ đâu phải dùng mắt mới thấy được đâu.

- Ừ. Cũng đúng - Thắng tiu nghỉu nhìn cô bé, chợt thấy nhói trong lòng.
Sau đó ít lâu Thắng xin phép mẹ Thảo để dắt Thảo đi chơi, chẳng phải đâu xa chỉ
ra miếng đất gần nhà với những đứa bạn cùng xóm mà lâu rồi Thắng không chơi
chung. Chiều đó nắm tay Thảo dắt đi, Thắng cứ lo lắng không biết trái tim đang
đập mạnh từng hồi của mình có truyền đến tận bàn tay của Thảo hay không. Chiều
đó Thắng đã buông tay Thảo, lao vào mấy thằng con trai trong xóm, đấm đá túi bụi
khi chúng trêu chọc Thảo là “con nhỏ mù”. Thắng bị tụi nó đánh bầm dập phải kéo
Thảo chạy trốn. Chiều đó Thắng nước mắt rơm rớm không phải vì đau mà vì nhìn
thấy đầu gối Thảo rướm máu bị vấp té mà miệng vẫn tươi cười “Em không sao,
không đau tí nào cả”. Lần ấy Thắng hứa với lòng mặc kệ người ta nói gì, Thắng
cũng không buông tay Thảo như thế nữa.
Sau lần ấy, Thắng không đưa Thảo tới chỗ đó nữa. Hai đứa lặng lẽ tìm những chỗ
mới, chỉ hai đứa biết. Đôi lần đi xa quá, về nhà Thảo đổ bệnh, thế là mấy hôm sau
hai đứa phải ở nhà. Thảo có thể ngồi im nghe chim hót, nghe gió kể chuyện nhưng
Thắng thì không chịu. Cậu lôi giấy, hồ ra làm diều. Có lần Thảo hỏi:
- Anh làm diều làm gì?
- Để khi có gió sẽ đi thả diều, vui lắm!
- Sao lại vui hả anh?
- Thì thấy con diều bay lên cao. Đẹp lắm, nhìn hay hay nữa.
- ...........
- Em sao vậy? Sao không nói gì?

- Em không thể thấy diều bay lên được. Em chỉ nghe được thôi. Thế có thể nghe
diều bay lên không anh?
- Chuyện này… - Thắng thật sự không nỡ làm Thảo thất vọng nên nói - tất nhiên là
được, khi nào có gió anh sẽ cho em nghe diều bay lên.
Thảo cười tít mắt lại, như chắc chắn Thắng sẽ làm được điều đó, chỉ có cậu bé là
khóc thầm trong bụng. Suốt mấy ngày Thắng chẳng nghĩ ra cách nào để hoàn
thành lời hứa, đành hỏi ý kiến mẹ. Mẹ Thắng suy nghĩ rồi cười bảo chắc chắn sẽ
làm được, mẹ sẽ nhờ ba giúp. Chủ nhật sau ba mang về một ống trúc rồi ngồi đục
đẽo cả buổi, xong ba cột nó lên con diều. Thắng hỏi ba làm gì nhưng ba không nói,
chỉ quả quyết rằng nhất định sẽ thành công.
oOo
Mùa gió, năm mười tuổi.
Thắng dẫn Thảo ra cánh đồng thả diều, cứ lo ngay ngáy suốt đoạn đường đi không
biết phải trả lời ra sao khi Thảo hỏi. Đến khi con diều lướt gió lên cao, Thảo bật
cười reo lên:
- Em nghe thấy rồi, em thấy con diều bay lên rồi. Anh Thắng giỏi thật!
Thắng thở phào nhẹ nhõm, thì ra ba làm sáo diều. “Cảm ơn ba” - Thắng nhủ thầm.
Tuổi thơ trôi đi như thế, Thắng bỏ mọi trò chơi của mình để đổi lại niềm vui cho
Thảo. Thắng có thể ngồi hàng giờ nghe Thảo kể về mọi thứ trong trí tưởng tượng
của mình. Chỉ có lần, đột nhiên Thảo ngừng lại và hỏi: