So đo tính toán (Phần 1/3)

Vì lợi ích cá nhân mà so đo tính toán, nhưng mà thực tế chỉ làm cho bạn mất

đi nhiều hơn mà thôi, điều mà bạn có sẽ rất ít; vì từ bây giờ nó sẽ huỷ hoại

tương lai của bạn.

So đo tính toán (Phần 1/3)

1. Tiền lương không phải là duy nhất

Cách đây ít lâu tôi có đến một “Mê cung”. Nghe nói “Mê cung” này xây dựng

là để phục vụ cho giải trí. Để thu hút khách đến thăm quan người quản lý “Mê

cung” đã tuyên bố rằng: “Những ai tìm đước cửa ra của “Mê cung”,sẽ được

lĩnh thưởng một triệu đồng”. Thế là mọi người đua nhau mau vé vào tham

quan “Mê cung”, rồi cứ quanh quẩn ở trong đó không tìm được đuờng ra. Có

người suốt một ngày quanh quẩn trong đó, không tìm được đường ra cũng

không thể quay lại đường cũ, cuối cùng đành phải kêu cứu.

Suốt mấy ngày liền, người đến thăm quan “Mê cung” vẫn không giảm, nhưng

không ai tìm được cửa ra, và thế là chẳng ai lĩnh được tiền thưởng.Trong số

họ có nhiều người tỏ vẻ luyến tiếc, ca thán số mình không may mắn, nhưng

họ không nghi ngờ thiết kế của “Mê cung”.

Một hôm, một kỹ sư đi vào trong “Mê cung”. Anh không phải đến để lĩnh

một triệu đồng tiền thưởng, mà là đến để tìm hiểu bí mật của “Mê cung”. Anh

cầm theo la bàn, thước, giấy bút; vừa đi vừa đo và vừa vẽ sơ đồ. Khi quay ra

cửa cũ anh tuyên bố với mọi người một tin bất ngờ: “Theo kết quả đo đạc vẽ

sơ đồ thì “Mê cung” cơ bản không có đường ra, cũng chính là nói những

người vào “Mê cung” bằng cửa nào thì đi ra bằng cửa ấy, không có cách nào

đến được cửa ra để lĩnh một triệu đồng tiền thưởng như nhà quản lý đã công

bố. Nhiều người bị mê hoặc bởi những đồng tiền thưởng đó màlãng phí sức

lực và thời gian của mình ”.

Sau khi nghe được thông tin này, rất nhiều người cho rằng mình bị lừa, phải

đi khởi kiện nhà quản lý. Nhưng sau khi nghe người quản lý “Mê cung” nói,

thì họ đã từ bỏ ý định khởi kiện. Người quản lý nói rằng: “Chúng tôi thiết kế

“Mê cung” này, chỉ là muốn để mọi người thấy rằng khi bản thân gây nên trở

ngại cho mình, thì khó mà tưởng tượng được và không thể lường hết được.

Chúng ta có trí tuệ nhưng loại trí tuệ này thường khiến chúng ta rơi vào vong

lẩn quẩn do chính mình tạo ra.Tôi hi vọng mọi người khi đến “Mê cung” của

chúng tôi, thì cũng như đứng trước một cái gương, nó có thể soi tỏ mục đích,

phương hướng và tham vọng trong lòng bạn, vì thế mà khiến cho chúng ta

thích ứng được với hoàn cảnh. Điều đáng tiếc là, những người đến “Mê cung”

lại chỉ vì mục đích kiếm được khoản tiền thưởng, mà không hề hoài nghi điều

gì. Như vậy chứng tỏ các bạn chỉ có lòng tham, chỉ muốn hưởng thụ mà

không muốn lao động, không muốn thưởng thức cảnh đẹp của nó. Thực ra tất

cả mọi người đều đi từ trong “Mê cung” ra bằng cửa ra, trong đó chỉ có một

vị kỹ sư phát hiện bí mật của “Mê cung” – “Cửa vào ” chính là “cửa ra”.

Đúng vậy, khi bạn để lòng tham ngự trị , thì lúc đó bạn đã bị loá mắt chẳng

phân biệt.

Được trắng đen, phải trái. Các bạn trẻ mới bước vào xã hội, làm việc ở một

công ty nào đó, nếu bạn coi tiền lương là mục đích duy nhất thì tiền lương sẽ

làm cho bạn “hoa mắt”. Chúng ta cần phải hiểu rằng, tương lai quan trọng

hơn tiền lương rất nhiều.

Trong cuộc sống có khá nhiều người, dường như họ làm việc chỉ vì đồng

lương mà thôi, họ quá so đo tính toán, quá quan tâm đến mức độ cao thấp của

đồng lương, coi thu nhập cao thấp là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá giá trị

của bản thân và sự thành công trong cuộc sống. Quan điểm coi trọng tiền bạc,

tiền lương là trên hết thường tiềm ẩn trong mỗi bạn trẻ, ngoài tiền lương họ

dường như không quan tâm đến hứng thú của bản thân đối với công việc

mình lựa chọn, họ cũng không cần biết công việc có phù hợp với khả năng

của mình hay không. Thậm chí có những người vì lý do tiền lương mà nay

công ty mai ngày mai doanh nghiệp khác, từ ngành này chuyển sang nghành

khác. Trong công ty họ phân rạch ròi lợi ích của cá nhân và lợi ích của công

ty, khi làm việc thì so đo tính toán, cho rằng thù lao thế nào thì làm công việc

thế ấy, chẳng việc gì phải dốc hết sức mình vào công việc khi tiền lương thấp.

Họ luôn cho rằng công ty không phải là nhà mình, việc gì mình phải dốc hết

nhiệt huyết chứ.

Trong số họ có người cho rằng, họ bán trí lực và thể lực chio công ty, công ty

trả tiền lương cho họ để duy trì sự sinh tồn, thực hiện sự trao đổi tương

đương, là hoàn toàn hợp tình hợp lý. Thậm chí , có người cho rằng, tiền lương

hiện tại quá thấp, bèn lẩn tránh hoặc làm việc qua lao tắc trách, trong lòng

nghĩ rằng mình làm như vậy là để trả thù ông chủ. Nhưng họ không bình tĩnh

và suy nghĩ một chút: Vì quá so đo tính toán sự cao thấp của đồng lương, đòi

hỏi sự trao đổi tương đương giữa sức lự và tiền lương mà họ đã vứt bỏ một

thứ còn quan trọng hơn tiền lương đó là tiền đồ của họ. Vì không hài lòng với

đồng lương mà ông chủ trả cho họ, cho nên họ sẽ tiếp tục thay đổi việc làm,

liên tục chuyển công ty, hoặc làm việc không có tinh thần trách nhiệm, nếu

kéo dài tình trạng này, thì vì quá quan tâm đến lợi ích trước mắt mà họ đã bỏ

lỡ cơ hội học tập, tích luỹ kinh nghiệm chuyên nghành và phát triển bản thân.

Vô hình trung họ đã đem cơ hội thành công của mình trao vào tay người khác,

làm mất di hy vọng và tiền đồ của mình, và suốt đời chỉ có thể làm một người

bình thường, không thành đạt.

Một cô gái đi vào tiệm hàng bán đồ trang sức, cô thấy hai chiếc vòng tay

chẳng khác gì nhau, một chiếc giá 250 ngàn đồng, một chiếc kia lại có giá

500 ngàn đồng, cô đành quyết định mua chiếc rẻ hơn. Sau khi cô ra khỏi tiệm

một nhân viên bán hàng nói với đồng sự: “Đây là thủ thuật bán hàng không

bao giờ lỗi thời”.

Trong cuộc sống có các loại cạm bẫy, nhưng những người bị lừa bị rơi vào

cạm bẫy thường là những người có lòng tham.

Một nhà tâm ký học người Mỹ, ngài Williams sau nhiều năm nghiên cứu, đã

chứng minh rằng: Phàm là những người quá chú trọng tiền bạc thường gặp

bất hạnh, thậm chí đa bệnh hoặc đoản mệnh. Trong số họ có tới 90% mắc

bệnh tim, nhữung người này thời gian cảm thấy đau khổ sẽ nhiều hơn những

người không hay so đo tính toán thiệt hơn. Nói cách khác họ mặc dù biết tính

toán, biết thu vén cho lợi ích cá nhân nhưng lại không có cuộc sống tốtt đẹp.

Những người như vậy trong cuộc sống thường rất vất vả, và thường xuyên

cảm thấy không vui. Một người quá khéo léo tính toán, thường là người hay

chi li so đo hơn thiệt, mặc dù vẻ bề ngoài anh ta tỏ ra hào phóng, nhưng trong

lòng anh ta lại không như vậy. Trước hết bản thân sự tính toán khiến người ta

mất đi sự bình tĩnh, rơi vào vong xoáy của công này việc nọ. Mà một người

thường xuyên mất bình tĩnh thì sẽ dễ vbị mắc chứng lo lắng trầm trọng. Một

người luôn sống trong tâm trạng lo lắng không những không thể vui vẻ, mà

thậm chí sẽ rất đau khổ.

Những người hay tính toán thiệt hơn, trong cuộc sống rất khó được thăng

bằng và thoả mãn, mà ngược lại họ thường bất mãn và phẫn nộ. Thường có ý

kiến tranh luận với người khác, trong lòng không lúc nào thấy thoải mái, luôn

tồn tại sự xung đột và gây sự với người khác.

Người thích tính toán thì tâm linh luôn bị trói buộc, hàng ngày họ chỉ sống

trong những sự việc cụ thể mà không tự thoát ra được. Chỉ quen nhìn sự việc

trước mắt mà không có sự tính toán lâu dài. Điều nghiêm trọng hơn là, trong

cuộc sống có biết bao nhiêu việc phái làm, và việc gì họ cũng tính toán thiệt

hơn. Sự tính toán quá mức này sẽ tiềm ẩn trong lòng, sẽ tích tụ lại khiến cho

họ thấy lo lắng, mà người luôn trong sự lo lắng thì không thể có cuộc sống tốt

đẹp được.

Người hay tính toán là người muốn được nhiều. Mà muốn được nhiều thứ thì

sống không thoải mái. Như vậy trong cuộc sống nếu quá so đo tính toán thiệt

hơn thì chỉ chuốc lấy phiền toái và buồn phiền mà thôi.

Người hay tính toán này nọ, tất nhiên sẽ coi trọng những điều còn “Mờ ám”,

họ luôn phát hiện vấn đề, phát hiện lỗi lầm, lúc nào cũng lo lắng, đề phòng,

trong lòng luôn có “màu hắc ám”.

Theo nghiên cứu cho thấy những người hay toan tính tim thường đập nhanh

hơn người bình thường, ngủ không ngon giấc , thậm chí còn hay mất ngủ; hệ

thống tiêu hoá không tốt, khí huyết không điều hoà, sức miễn dịch kém, dễ

mắc bệnh thần kin, bệnh ngoài da; thường sống khác thưuờng đối lập với mọi

người. Đây là sự bất hạnh lớn nhất của họ. Họ luôn là người tham lam, làm

cái gì cũng xem bản thân có được lợi lộc gì không, trong đầu họ luôn có sự

tính toán, họ luôn bị sự ính toán ngự trị, khiến sinh mạng chịu áp lực lớn, khó

giải thoát.

Điều thú vị là ngài Williams đã từng là người hay toan tính. Ông biết rõ cửa

hàng tất nào ở Oasinhtơn rẻ nhất, cho dù chỉ rẻ hơn vài xu; ông biết rõ trong

vòng 30 dặm nhà hàng nào tặng cho khách chiếc khăn ăn, thậm chí ông còn

nhớ rõ tuyến xe nào vé rẻ hơn 5 xu nếu đi cùng tuyến đường, khi nào mua vé

xem phim giá rẻ nhất….. Ông thật là mẫu người biết tính toán. Chính vì vậy,

ông luôn lụôn bị bệnh, chưa đến tuổi 30 mà ông thường xuyên đến “thăm”

bệnh viện. Đương nhiên ông cũng biết được bệnh viện nào bán thuốc rẻ nhất.

Có điều ông chẳng có lúc nào sống thaỏi mái vui vẻ.

May mà đến năm 32 tuổi thì Williams tỉnh ngộ, ông bắt đầu nghiên cứu về

những người hay toan tính thiệt hơn. Ông “bám theo” hàng mấy trăm người

và cuối cùng đưa ra kết quả khiến người ta phải ngạc nhiên. Hiện nay ông đã

hoàn toàn khoẻ mạnh, không mắc chứng bệnh hay lo nữa, ngày ngày ông

sống vui vẻ chứ không lo lắng như trước.

Tính cách phẩm chất của một người là vốn quý trong đời, khi chập chững

bước vào đời, chúng ta không nên dùng tiền bạc làm tiêu chuẩn duy nhất để

đo giá trị của bản thân, cần phải quyết tâm coi việc bồi dưỡng phẩm chất làm

cái vốn cho sự nghiệp sau này; làm bất cứ việc gì cũng phải chú ý đến việc

bồi dưỡng phẩm chất cho mình. Chúng ta cần nhận thức một cách rõ ràng

rằng: Trong công tác cố nhiên có nhiều vấn đề cần gải quyết, đồng thời chúng

ta cần giải quyết vấn đề ăn uống, vấn đề sinh tồn; nhưng vấn đề đáng quý hơn

là trong công tác chúng ta phát triển tiềm năng của mình, cố gắng làm những

việc giá trị không mờ ám. Trong quá trình công tác không coi trọng sự nhiều

ít của tiền lương là nhân tố duy nhất. Phải làm cho tinh thần luôn thoải mái,

bồi dưỡng nghiệp vụ, dám đối mặt với những vấn đề hóc búa về nghiệp vụ,

luôn tìm tòi nâng cao tay nghề, dần dần địa vị của bạn sẽ được nâng lên là lẽ

đương nhiên, cuối cùng bạn sẽ thành đạt trong sự nghiệp, khiến mọi người

thán phục.

Một sinh viên tốt nghiệp Đại học Tài chính khoa kế toán, đến làm việc ở công

ty hàng không. Cậu ấy đã tận dụng thời gian rảnh rỗi học thêm chuyên

nghành hải quan. Sau mấy năm cậu đã nắm chắc được nghiệp vụ, chuyên

ngành hải quan, có quan hệ tốt với mọi người trong công ty, về công tác cơ

bản rất thuận lợi. Nhưng dần dần những công việc vặt đã khiến cậu ta chán

nản, không hứng thú nữa. Tiền lương lại ít, khiến cậu ta nảy sinh ý định

chuyển công ty khác. Các đồng sự khuyên cậu ta, với tay nghề và năng lực

chuyên ngành vững vàng như cậu thì nhiều công ty cần lắm, có người đã tỏ ra

tốt bụng giới thiệu cho cậu một công ty đang cần kế toán, trả lương hậu hĩnh.

Thế là cậu ta vội vàng viết đơn xin từ chức sang làm ở công ty khác với tiền

lương cao hơn. Nhưng sau nửa năm chuyển đi cậu ta mới biết mình bị lừa:

Trong khi cậu ta định chuyển đi thì công ty hàng không cũng đang tiến hành

khảo sát, chuẩn bị nâng lương và thăng chức cho cậu ta. Khi biết được tin này

cậu ta hối hận nhưng cũng đã muộn rồi....

Như vậy có thể khẳng định rằng, chúng ta không thể chỉ nhìn lợi ích trước

mắt “tham bát bỏ mâm”, để rồi làm mất đi cơ hội phát triển lâu dài của mình.

Nếu chỉ quan tâm đến sự cao thấp của đồng lương và coi đó làm mục tiêu

phấn đấu, thì nhất định sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến việc thể hiện và phát huy

tài năng của mình. Điều quan trọng là bạn còn trẻ mà đã bị những đồng lương

làm “loá mắt”, thì lâu dần bạn sẽ trở thành “nô lệ” của đồng tiền . Một người

ngoài sự hưởng thụ tiền bạc, không có mục tiêu theo đuổi cao hơn, thì cuộc

sống sẽ mất đi niềm vui, dần dần bạn sẽ mất đi bạn bè, mất đi cái quý giá

trong đời.

Chúng ta nên có niềm tin “bất luận cuộc sống hiện đại cần tiền như thế nào,

nhưng công việc và niềm vui là quan trọng nhất, tiền chỉ là thứ kèm theo”.

Những người chỉ tin vào sức mạnh của đồng tiền, cuối cùng nhất định sẽ huỷ

hoại đời mình bằng những đồng tiền đó. Phàm những người coi tiền bạc là

tiền đề đầu tiên, thì xuất phát điểm của họ sẽ rất tầm thường, làm sao có thể

vươn tới lý tưởng cao đẹp? Những người quá coi trọng đồng tiền bị đồng tiền

“thao túng”, thì mãi mãi chỉ là “nô lệ” của nó mà thôi. Nếu một ngày nào đó

họ kiếm được khoán tiền lớn thì sao? Có lẽ lúc đó họ phải nghĩ cách để bảo

vệ khoản tiền đó và lại tìm cách để kiếm đựoc nhiều tiền hơn, và thế là lúc

nào họ cũng sống trong lo âu, toan tính. Thực ra con người ta vất vả cũng là

vì sự sinh tồn, nhưng điều quan trọng hơn là phải tích cực sáng tạo, tạo ra

điều kiện để phát huy năng lực và tài năng của mình, thực hiện giá trị của bản

thân để có cuộc sống tốt đẹp.