
Tài liệu nội bộ của CLB Quản lý Chất lượng – An toàn Người bệnh
109
Chương 6
BẢO VỆ CÁC HỆ THỐNG
BÁO CÁO TỰ NGUYỆN KHỎI
CÁC CUỘC ĐIỀU TRA PHÁP LÝ
ặc dù tất cả các ngành phải đối mặt với các mối quan ngại về trách nhiệm
pháp lý, hoàn cảnh của các tổ chức y tế có nhiều khác biệt so với các ngành
khác. Trong ngành dịch vụ chăm sóc sức khỏe, các bác sĩ chủ yếu là đối tượng
chính có quyền quyết định tần suất và nội dung của việc chăm sóc. Một bệnh viện hoặc
phòng khám thường cung cấp các dịch vụ chăm sóc theo chỉ dẫn của bác sĩ. Người tiêu
dùng, người mua dịch vụ y tế, và các chương trình bảo hiểm sức khỏe có chung các quyết
định là liệu họ có chấp nhận thanh toán cho các dịch vụ điều trị của bác sĩ hay không, và
thanh toán theo phương thức nào, đây là vấn đề về khả năng tiếp cận dịch vụ. Mặc dù một
số quyết định có thể được đưa ra bởi chỉ một phía, nhưng nhìn chung chúng thường phân
tán trong các thực thể khác nhau và không liên kết với nhau. So với các ngành khác,
ngành y không có một tổ chức duy nhất nào chịu trách nhiệm giải trình cho một quá trình
điều trị bệnh nhân. Riêng các bác sĩ có một trách nhiệm quan trọng trong việc đảm bảo
sức khỏe của bệnh nhân cũng như các quyết định liên quan đến thực hiện chăm sóc bệnh
nhân. Sự sắp xếp đặc biệt này trong quá trình tổ chức và ra quyết định trong ngành y tế
tạo ra một tập hợp các vấn đề mang đặc trưng riêng của ngành liên quan đến trách nhiệm
pháp lý và những khó khăn trong việc tạo ra một môi trường thuận lợi để công nhận và
học hỏi từ những sai lầm.
Khả năng bị khiếu kiện đôi khi có thể ảnh hưởng đáng kể đến hành vi của các bác sĩ và
các tổ chức cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe khác. Thường thì các quyền lợi của
những người tham gia khác nhau trong một đợt điều trị bệnh nhân không liên quan và có
thể đối lập với nhau. Trong trường hợp này, các bác sĩ và các tổ chức cung cấp dịch vụ
chăm sóc sức khỏe khác có thể thận trọng trong việc cung cấp thông tin mà có thể được
sử dụng chống lại họ sau này. Như vậy, việc một vụ khiếu kiện được đưa ra xét xử có thể
M

Tài liệu nội bộ của CLB Quản lý Chất lượng – An toàn Người bệnh
110
làm ảnh hưởng đáng kể đến quá trình xây dựng và duy trì các hệ thống báo cáo được thảo
luận trong báo cáo này.
Chương 5 đưa ra một chiến lược để khuyến khích việc công nhận và phân tích một cách
mạnh mẽ hơn các sai sót và kết quả cải thiện về an toàn bệnh nhân thông qua một hệ
thống báo cáo bắt buộc đối với các sai sót gây tổn hại nghiêm trọng, và sự tham gia tự
nguyện trong hệ thống báo cáo sai sót theo hướng tập trung vào "sự cố suýt xảy ra" hoặc
các sai sót ít gây tổn hại hơn. Vấn đề liệu các dữ liệu gửi đến các hệ thống báo cáo có bảo
mật hay không, đặc biệt là trong các vụ khiếu kiện, vốn đã phát sinh ngày từ đầu cuộc
thảo luận của ủy ban. Các thành viên của ủy ban có các quan điểm khác nhau. Một số cho
rằng tất cả các thông tin cần được bảo mật bởi vì việc thông tin được tiết lộ cho người
ngoài sẽ có khả năng gây ra khiếu kiện và như vậy sẽ không khuyến khích được nhân
viên báo cáo sai sót và hành động để cải thiện an toàn. Những người khác tin rằng thông
tin phải được công bố công khai bởi vì công chúng có quyền được biết. Trách nhiệm pháp
lý là một biện pháp cưỡng chế mà pháp luật quy định và biện pháp cưỡng chế này buộc
con người phải có nghĩa vụ gánh chịu hậu quả do chính hành động của mình gây ra.
Các đề xuất nêu trong Chương 5 và trong chương này phản ánh nhận định của uy ban về
tính hợp lý của các quan điểm khác. Ủy ban cho rằng các sai sót được xác định thông qua
hệ thống báo cáo bắt buộc và là một phần của một hệ thống trách nhiệm giải trình trước
cơ quan nhà nước có thẩm quyền thì không nên được giữ bảo mật. Các sự cố khác được
báo cáo trong các tổ chức y tế hoặc các hệ thống tự nguyện cần được bảo mật bởi vì
những sự kiện này thường tập trung vào các thương tích nhẹ hơn hoặc không gây thương
tích, mặc dù có khả năng gây tổn hại nghiêm trọng cho bệnh nhân, nhưng không dẫn đến
tai biến nghiêm trọng mà buộc phải báo cáo đến hệ thống bắt buộc. Bảo vệ các thông tin
như vậy khuyến khích tiết lộ các vấn đề, chủ động khắc phục chúng trước khi thiệt hại
nghiêm trọng xảy ra.
Mặc dù thông tin về các trường hợp thương tích nghiêm trọng và tử vong do sai sót gây ra
không nên được giữ bảo mật, điều quan trọng là thông tin được công bố cho công chúng
phải chính xác. Như đã mô tả ở Chương 5, các hệ thống báo cáo bắt buộc tiếp nhận các
báo cáo về các trường hợp tai biến, sau đó những trường hợp này được điều tra để xác
định liệu kết quả có phải là do sai sót hay không. Việc nộp một báo cáo không đồng nghĩa
với việc công bố thông tin. Thay vào đó, thông tin sẽ được công bố sau khi một cuộc điều
tra đã được hoàn thành để đảm bảo thông tin được công bố là chính xác. Chương này tập
trung chủ yếu vào việc bảo vệ thông tin được báo cáo cho các hệ thống tự nguyện, mặc
dù một số khía cạnh của chương cũng có thể được áp dụng để bảo vệ các dữ liệu từ lúc
chúng được gửi đến các hệ thống bắt buộc cho đến lúc công bố cho công chúng.

Tài liệu nội bộ của CLB Quản lý Chất lượng – An toàn Người bệnh
111
Ủy ban tin rằng một phương pháp khác để thúc đẩy việc thu thập, chia sẻ và phân tích
những dữ liệu đó (không xem xét trong chương này) sẽ làm thay đổi môi trường pháp lý
trong các tổ chức y tế và các tổ chức cung cấp dịch vụ. Trách nhiệm pháp lý đơn phương
của tổ chức, chuyển giao trách nhiệm từ cá nhân bác sĩ điều trị sang các tổ chức y tế đối
với những trường hợp bị tổn thương y tế đã được đề xuất do có nhiều lợi thế hơn so với
hệ thống trách nhiệm pháp lý hiện hành.1-3 Một trong những lợi thế này là loại bỏ nỗi sợ
trách nhiệm cá nhân cho các nhân viên chăm sóc sức khỏe, loại bỏ động cơ che giấu sai
sót. Một cải cách khác được đề xuất là bồi thường nhưng không buộc tội bất cứ ai đối với
các trường hợp thương tích y tế, có thể thúc đẩy việc báo cáo bằng cách loại bỏ những
câu hỏi tra vấn gây khó chịu liên quan đến lỗi và trách nhiệm mà vốn là đặc trưng của hệ
thống trách nhiệm pháp lý hiện hành.4 Trường hợp người lao động bị tai nạn lao động tại
nơi làm việc thì người sử dụng lao động phải chịu trách nhiệm là một ví dụ về một hệ
thống không quy lỗi cho bất cứ ai.5
Cùng với đó, trách nhiệm bồi thường của doanh nghiệp và không quy lỗi cho bất cứ ai có
thể tạo ra một môi trường pháp lý thuận lợi hơn cho việc báo cáo và phân tích, mà không
cần các biện pháp pháp lý mang tính chiến lược và thực hành phức tạp cần thiết để bảo vệ
dữ liệu theo hệ thống trách nhiệm pháp lý hiện hành. Một phân tích về các hệ thống bồi
thường theo trách nhiệm doanh nghiệp nhưng không quy lỗi cho bất cứ ai là nằm ngoài
phạm vi của dự án Chất lượng Chăm sóc Sức khỏe tại Mỹ, nhưng ủy ban tin rằng vấn đề
này cần được xem xét thêm.
Chương này xem xét những vụ việc đã có tiền lệ và kinh nghiệm thực tế liên quan đến
cách thức và mức độ thông tin có thể được bảo mật trong các hệ thống báo cáo sai sót khi
được báo cáo từ các tổ chức y tế. Biện pháp bảo vệ pháp lý được thể hiện thông qua quy
chế đánh giá và các quy định pháp luật của các tiểu bang để bảo vệ một hệ thống báo cáo
cụ thể sẽ có nhiều hứa hẹn. Tuy nhiên, nhiều quy chế đánh giá cấp bang hiện nay không
thể bảo vệ dữ liệu về sai sót được chia sẻ trong mạng lưới hợp tác, đặc biệt được chia sẻ
thông qua các đường dây liên lạc giữa các bang, hoặc báo cáo với các hệ thống báo cáo tự
nguyện (ví dụ, các ngân hàng dữ liệu độc lập). Một sự kết hợp của các biện pháp bảo vệ
thực tiễn và pháp lý có thể là phương pháp tốt nhất để bảo vệ dữ liệu trong các hệ thống
báo cáo tự nguyện. Các biện pháp bảo vệ thực tiễn đối với báo cáo ẩn danh và chống
nhận dạng (loại bỏ thông tin nhận dạng sau khi nhận được báo cáo) có thể giúp bảo vệ ở
chừng mực nào đó nhưng không toàn diện. Bảo vệ theo quy định pháp luật có thể mang
lại thêm ba lợi ích cho một số cấp độ chống nhận dạng: (1) nó có thể cung cấp một biện
pháp đảm bảo an toàn cho các dữ liệu; (2) nó có thể bảo vệ người báo cáo, và những
người nhận các báo cáo khỏi các vụ triệu tập của tòa án; và (3) nó có thể cho phép hệ
thống báo cáo nhận và giữ lại những thông tin mà có thể xác định các báo cáo và người
báo cáo.

Tài liệu nội bộ của CLB Quản lý Chất lượng – An toàn Người bệnh
112
CÁC ĐỀ XUẤT
ĐỀ XUẤT 6.1 Quốc hội cần thông qua luật để mở rộng sự bảo vệ thẩm định
ngang cấp với các dữ liệu liên quan đến an toàn bệnh nhân và cải thiện chất
lượng được thu thập và phân tích bởi các tổ chức y tế để sử dụng nội bộ hoặc
chia sẻ với những tổ chức khác cho mục đích duy nhất là cải thiện an toàn và
chất lượng.
Pháp luật hiện hành thường bảo vệ dữ liệu liên quan đến các sai sót trong một tổ chức,
nhưng sự bảo vệ này có thể bị mất đi khi các dữ liệu được truyền tới nơi khác, ví dụ, cho
các tổ chức khác hợp tác trong một sáng kiến giảm thiểu lỗi hoặc một hệ thống báo cáo tự
nguyện. Trừ khi các dữ liệu đó chắc chắn được bảo vệ, người ta sẽ không sẵn sàng thảo
luận về chúng và các cơ hội để cải thiện sẽ bị mất đi. Một môi trường pháp lý thuận lợi
hơn là cần thiết để khuyến khích các chuyên gia và các tổ chức y tế xác định, phân tích và
ngăn chặn sai sót mà không làm gia tăng các mối đe dọa của các vụ việc khiếu kiện và
không ảnh hưởng đến quyền lợi hợp pháp của bệnh nhân. Thông tin về những sai sót gây
tổn hại nghiêm trọng hoặc tử vong cho bệnh nhân và thuộc loại phải báo cáo bắt buộc sẽ
không được bảo vệ.
GIỚI THIỆU
Việc báo cáo và theo dõi các vấn đề an toàn một cách có hệ thống là một biện pháp quan
trọng để cải thiện chất lượng. Có rất nhiều cách thu thập, duy trì và sử dụng dữ liệu các
dữ liệu có liên quan đến an toàn. Các hệ thống có thể có nhiều điểm khác biệt trong đặc
điểm của nó (ví dụ như loại sự kiện được báo cáo, người báo cáo, nộp báo cáo tự nguyện
hay bắt buộc, vị trí và việc bảo trì ngân hàng dữ liệu), các khác biệt này ảnh hưởng đến
khả năng phải công bố thông tin trong quá trình cơ quan tư pháp giải quyết vụ việc.
Tất cả các hệ thống như vậy phải đối mặt với hai vấn đề căn bản: (1) làm thế nào để
khuyến khích bác sĩ và những người khác gửi thông tin, và (2) làm thế nào để duy trì dữ
liệu đã báo cáo theo một cách có hệ thống hữu ích cho các bác sĩ. Mối quan tâm chính
cho cả hai là mức độ bảo mật của thông tin nên được duy trì trong một xã hội mà quyền
khiếu kiện đối với sai sót được bảo vệ.. Tiếp cận với các thông tin chi tiết được biên soạn
bởi những người thẩm định ngang cấp, người quản lý rủi ro, hoặc những người khác có
thể giúp đỡ luật sư của nguyên đơn trong quá trình xây dựng hồ sơ, và khiếu kiện một
vụ việc cụ thể. Tuy nhiên điều này sẽ không khuyến khích được việc thu thập và báo cáo
thông tin..
Quyền lợi của nguyên đơn và việc sử dụng các thông tin về sai sót phụ thuộc vào mức độ
nhận diện dữ liệu. Một báo cáo được nhận diện đầy đủ sẽ luôn luôn mang lại lợi ích cho
nguyên đơn trong trường hợp được báo cáo. Nhưng ngay cả khi dữ liệu được nhận diện

Tài liệu nội bộ của CLB Quản lý Chất lượng – An toàn Người bệnh
113
hoặc được tổng hợp theo tổ chức hoặc bác sĩ, nhưng không phải bởi bệnh nhân, dữ liệu
như vậy vẫn có thể có giá trị trong vụ kiện chống lại tổ chức có hành vi giám sát cẩu thả -
là một lý do phổ biến mà nguyên đơn thường khiếu kiện. Dữ liệu mà tất cả thông tin nhận
diện của các cá nhân và tổ chức đã bị loại bỏ vẫn có thể được sử dụng để chứng minh một
số yếu tố trong một số loại tình huống nhất định, chẳng hạn như nguyên nhân (ví dụ như,
thương tổn tương tự như thương tổn của nguyên đơn được gây ra bởi cùng một cơ chế
hoặc vấn đề; có lý do cho bị đơn biết được rằng một quy trình hoặc thiết bị nhất định từng
gặp vấn đề trong quá khứ). Việc loại bỏ này ngày nay có lẽ không phổ biến, có thể một
phần là do sự khan hiếm của các dữ liệu đó. Trách nhiệm pháp lý càng tập trung vào tổ
chức hơn là tập trung vào cá nhân thì thông tin chung càng trở nên hữu dụng.
Nguyên đơn có thể tìm kiếm thông tin từ ba thành phần của một hệ thống báo cáo: (1)
người báo cáo ban đầu; (2) người nhận, điều tra, hoặc phân tích các báo cáo; và (3) các
dữ liệu trong ngân hàng dữ liệu. Cách thức mà nguyên đơn có thể tiếp cận những mục
tiêu này sẽ được mô tả trong phần tiếp theo. Hiện có hai cách để bảo vệ mỗi mục tiêu
trong số những mục tiêu này: luật (ngăn chặn dữ liệu bị phát tán, tiết lộ) và phương pháp
thực tiễn (làm cho thông tin về người báo cáo không thể được tìm thấy hoặc các dữ liệu
trở nên vô dụng đối với nguyên đơn). Những biện pháp bảo vệ này có thể áp dụng theo
các cách khác nhau đối với ba mục tiêu có thể có liên quan đến việc phát hiện dữ liệu.
Những biện pháp này được mô tả chi tiết hơn, cùng với những kinh nghiệm mà các hệ
thống báo cáo đã có khi thực hiện những biện pháp này. Mục đích của việc phân tích là
để làm rõ các chính sách pháp luật và đưa ra những lựa chọn dành cho những người muốn
bảo vệ việc thu thập, chia sẻ dữ liệu và phân tích thông tin về các trường hợp tai biến và
sai sót.
Ủy ban ghi nhận rằng việc bảo vệ dữ liệu trong một hệ thống báo cáo như được đề xuất
trong chương này không có nghĩa là nguyên đơn trong một vụ kiện không thể có được các
thông tin đó các thông qua con đường khác, nếu điều đó là quan trọng trong việc đảm bảo
bồi thường cho tổn hại; nó chỉ có nghĩa rằng nguyên đơn sẽ không được hỗ trợ thông qua
một hệ thống báo cáo được thiết kế đặc biệt cho các mục đích khác có lợi cho xã hội.
QUY ĐỊNH CƠ BẢN VỀ CHỨNG CỨ VÀ TIẾT LỘ THÔNG TIN LIÊN
QUAN ĐẾN SAI SÓT
Nhu cầu thông tin về sai sót có thể đến từ bất kì nguyên đơn nào trong các vụ kiện liên
quan đến sai sót trong ngành y tế, trong đó hầu hết đều dựa trên luật pháp của các bang.
Dữ liệu về sai sót có thể được tìm kiếm theo các vụ án khác, ví dụ vụ khiếu nại về tội phỉ báng, chống độc quyền
bởi các bác sĩ chống lại các tổ chức y tế. Thêm nữa, các cơ quan hành pháp có thể tìm kiếm dữ liệu về các trường
hợp thương tích, hoặc theo thẩm quyền chung của họ (chủ yếu là các cơ quan cấp phép của bang có thể kỷ luật các