
Từ trước đến nay chúng ta vẫn có thói quen xem chữ dưới góc độ của ngữ nghĩa.
Quá trình này xảy ra khi chúng ta giao tiếp thông tin như sau. Đầu tiên khi một
người muốn truyền đạt thông tin (dưới dạng chữ viết) cho những người khác thì họ
sẽ viết chữ, tất nhiên những chữ viết này đã được quy ước để cho cả người viết và
người đọc đều có thể hiểu được. Khi người đọc tiếp xúc với những thông tin này
thì xảy ra quá trình giải mã các tín hiệu gọi là quá trình đọc chữ. Người xem so
sánh những ký hiệu này với những ký hiệu họ đã được học qua sự liên tưởng về thị
giác qua trí nhớ, kết hợp với những quy ước về cách sử dụng (ngữ pháp) người
xem hiểu được những thông tin mà người viết muốn truyền đạt và nắm bắt được
nội dung. Vấn đề được đặt ra là tại sao khi ta xem một bức tranh của các họa sĩ
nước ngoài vẽ ta hiểu được nội dung của bức tranh vì những hình ảnh được thể
hiện trên tranh khá quen thuộc và những tín hiệu của chúng khiến ta liên tưởng
được ví dụ như khi nhìn thấy cái cây, ngôi nhà trong tranh phong cảnh của châu
Âu, mặc dù chưa chắc cái cây và ngôi nhà đó giống hệt như cây cối và nhà cửa ở
Việt Nam nhưng chúng có tỷ lệ tín hiệu trùng nhau khá lớn nên ta nhìn là nắm bắt
được hình ảnh và hiểu nội dung thông tin của bức tranh đó ngay. Còn đưa cho ta
một quyển sách mà ta không nắm được ngôn ngữ của họ thì ta không thể biết nội
dung của nó là gì mặc dù có thể chúng giống nhau như đúc về ký hiệu nhưng khác
nhau về quy ước. Ví dụ như chữ CAN ở trong tiếng Anh và tiếng Việt vậy, ở tiếng
Anh nó được hiểu dưới ý nghĩa là "có thể" còn trong tiếng Việt nó có thể hiểu dưới