
Trò chơi trốn tìm
…Tôi cười thầm tên ngốc nhà đối diện - tôi chắc hắn là một tên ngốc. Còn tôi
thì cứ ngồi đó dưới làn nước ngày càng mạnh, mà nếu ai nhìn thấy thì đến
lượt tôi cũng sẽ bị gọi là một con ngốc cũng nên.
Bingo
Khi người ta đã quen sống trong bóng tối, người ta sẽ dễ dàng chấp nhận lấy nó, con
người chẳng phải đã phải sống biết bao nhiêu năm không có điện đấy thôi. Nhưng một
khi bạn đang sống trong một thế giới hiện đại, khi mà một vài người đến đi ngủ cũng để
đèn cho đỡ sợ ma, thì bạn mới hiểu ánh sáng vào ban đêm quý giá đến thế nào. Tôi ngồi
bó gối nhìn cái màn hình máy tính tối đen, hắt qua khe cửa là ánh sáng vàng vàng lay
động của mấy cây nến mẹ vừa thắp. Những ngọn lửa nhảy nhót, nhảy nhót. Bống đã quên
ngay chuyện vừa xảy ra, nó lại trở thành cô nhóc con, nhíu mặt bắt các ngón tay để rồi
thỏa mãn nhìn bóng một con thỏ cũng đang nhảy nhót cùng ngọn lửa trên tường. Tôi đi
qua nhìn nó, nhìn cái bóng con thỏ, tự nhiên thấy nhẹ bẫng , và mỉm cười, tôi quay lại với
khu vườn trên mái nhà của mình.
Tôi vừa ngồi xuống thì Kiwi- con mèo tro lười biếng đã lò dò bò lên, say sưa liếm chân
trong lòng tôi. “Mày dạo này có vẻ béo lên đấy Kiwi ạ”, tôi vuốt ve cái bờm lông dày của
nó, con mèo càng cuộn tròn , lim dim đôi mắt, miệng gừ gừ sảng khoái. Làm một con
mèo cũng thật thú vị, luồn lách qua mọi ngóc ngách, ngắm nhìn cả thành phố từ một ngọn
cây hay từ đỉnh một tòa nhà chót vót, cô độc một mình, tự do đuổi theo những cơn gió…
Có tiếng đàn guitar ở đâu đó, nhè nhẹ vang lên trong màn đêm tối tăm chỉ thấp thoáng vài
bóng đèn từ những nhà có máy phát điện. Ánh sáng duy nhất là từ khách sạn lớn bên hồ
đầu phố, những ngọn đèn đỏ của biển quảng cáo nhấp nháy, nhấp nháy, vô tình tự biến
mình thành “ngọn hải đăng” của cả một khu phố. Những ngón tay vẫn ngập sâu trong lớp
lông dày mịn như nhung của Kiwi, tôi lơ đãng lắng nghe tiếng đàn dìu dặt, càng ngày
càng nổi rõ trong đêm tĩnh lặng mà chú ý một chút, tôi phát hiện ra tiếng đàn ấy bắt
nguồn từ sân thượng nhà đối diện. Rồi có ai đó lại hát, giọng khàn khàn lành lạnh:
“……Từng ngày chờ mong điều gì
………….. nụ cười ai diệu kỳ
em ngày nào thật hiền
…. dần dần
………. tan biến theo mưa

….. bao nhiêu muộn phiền
…….vỡ tan như chiều vàng
..chờ cơn mưa dịu dàng
đến bên hiên….
………….nhẹ nhàng”
Xì, tưởng gì, hóa ra là một tên con trai đang tập đệm đàn, mà hình như đang thất tình hay
nhớ người yêu thì phải. Tôi lại dửng dưng, tình yêu có lẽ chỉ làm rối loạn cuộc sống
người ta, khiến người ta trở nên điên rồ hơn, ví dụ như ôm đàn lên sân thượng tập khi mất
điện và trời thì nóng như rang thế này chẳng hạn. Đúng là chả có cái dại nào giống cái dại
nào. “Hàng xóm mới của mình đấy Kiwi ạ, mày đừng có léng phéng sang trêu cái con
chó bên đó nhé.”- tôi thì thào nói với con mèo. Nó vẫn lim dim đôi mắt, gật gù đồng ý
lắm.
Rồi đột nhiên một cái gì đó lạnh buốt rơi ngay lên chóp mũi tôi. Tôi ngẩng đầu lên. Ôi,
chỉ có một lúc không để ý mà mây đã kéo kín trời lúc nào, không còn những ngôi sao, chỉ
còn những đám mây ken đặc, và những giọt nước ào ào thi nhau rơi xuống. Không khí
trong một phút mát lạnh khi mưa cùng những cơn gió thổi đến. Con mèo sợ hãi, nhảy
phắt vào trong nhà, bỏ lại tôi trên chiếc ghế dài. Tôi thì không hề có ý định đi vào, ngồi
dưới mưa một lúc cũng thú vị. Những giọt nước lăn dài từ tóc xuống hõm mắt, xuống má,
một vài giọt còn len lỏi vào miệng. Tôi ướt sũng như con mèo gặp nước. Mưa rơi rào rạo,
khi gặp lớp mái tôn nhà bên cạnh thì kêu vang như trống xuất quân. Mưa rào mùa hạ lúc
nào những giọt mưa cũng nặng những nước. Ầm ầm thế nên tôi cũng không nghe thấy
tiếng đàn nữa.
“Từ nãy giờ cứ chờ mưa đi, giờ mưa rồi đấy, thích chưa”- tôi cười thầm tên ngốc nhà đối
diện - tôi chắc hắn là một tên ngốc. Còn tôi thì cứ ngồi đó dưới làn nước ngày càng
mạnh, mà nếu ai nhìn thấy thì đến lượt tôi cũng sẽ bị gọi là một con ngốc cũng nên. Dưới
màn mưa đột ngột giữa những ngày nắng nóng, tất cả những ngột ngạt đó đã tan biến đi
rồi…
…..
Đến gần sáng thì có điện, mọi người được ngủ ngon trong chốc lát. Ấy vậy mà 8h sáng
lại đâu vào đấy. Đêm qua mưa to là thế , mặt trời vừa ló trời lại nắng chang chang tiếp tục
công cuộc hành hạ con người. Không thể ở nhà ngồi nhìn trời sau cái song sắt chờ thời
gian trôi qua lãng nhách, tôi lại đến hiệu sách. Cũng may là đang nghỉ hè, nếu phải đi học
chen chúc trong giảng đường vào thời tiết này thì, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ sợ lắm rồi.
Tôi cảm thấy bực mình.
Khó chịu,

….rồi cả bức bối nữa.
Rõ ràng là hôm qua tôi đã để “I, Coriander” ra đằng sau mấy cuốn kịch Shakespeare để
khỏi có ai cầm nó đi cơ mà, vậy mà giờ nó lại mất tiêu đi đâu rồi? Những ngón tay tôi lại
lướt đi thật nhanh, cố tìm một gáy sách màu trắng duy nhất giữa những gáy sách đủ màu
khác. Sau khoảng nửa tiếng gần như “lục tung” trong yên lặng cái giá sách ngoại văn dài
gần bằng nửa chiều dài hiệu sách, tôi phát hiện ra nó nằm giữa những cuốn giáo trình dạy
tiếng ...Thái Lan. Chưa dừng lại ở đó, cái thẻ đánh dấu sách cũng bị dịch sang trang khác,
kết quả là tôi lại phải lọ mọ mất mấy phút mới tìm được đoạn mình đang đọc dở. “Đứa
nào xỏ mình thế này không biết”, tôi vừa lẩm bẩm vừa ngó xung quanh. Chỉ có một ông
lão đang xem mấy cuốn từ điển tiếng Trung lọt vào trong tầm mắt. Thấy tôi “chiếu tướng
chằm chằm”, ông lão nhìn lại không hiểu.Tôi lúng túng để quyển truyện xuống, không
quên đặt lại cái đánh dấu, khéo léo xếp mấy cuốn khác che khuất nó rồi giả vờ cầm bừa
một cuốn nấu ăn giá bên cạnh, làm như đang chọn lựa chăm chú lắm. Thế này còn hứng
thú gì mà đọc truyện nữa, tôi xem xét mấy quyển sổ mới nhập rồi xách xe đi về. Vừa
nóng vừa mua bực vào thân, một lần nữa câu “không có cái dại nào giống cái dại nào” lại
xuất hiện trong đầu tôi.
…..
Cái trò kẻ giấu người tìm ấy diễn ra trong mấy ngày liền, tôi đã bắt đầu tìm cách trả đũa
lại. Bây giờ kể cả những ngày trời bớt oi bức và không cắt điện, tôi vẫn đều đặn sáng
sáng đến hiệu sách. Hôm trước đọc đến đâu, tôi nhớ số trang đến đấy, không dùng thanh
đánh dấu. Tôi cũng không giấu quyển truyện đằng sau những cuốn ở khu ngoại văn nữa
mà mang nó sang nhiều giá khác rải rác khắp hiệu sách, hôm thì ở bên thơ Việt Nam, có
lúc lại ở bên mấy cuốn Tin học. Ấy vậy mà bất chấp tôi che đậy thế nào, sáng hôm sau ,
quyển truyện vẫn không còn ở đó, nó lại được giấu ở chỗ khác và khi tôi toát mồ hôi tìm
được, cái thanh đánh dấu đã được xếp ngay ngắn ở trang đầu như thể trêu ngươi. Kết quả
là mỗi ngày, tôi chỉ đọc được chục trang truyện là đã đến giờ về nhà, hầu hết thời gian lại
dành cho việc tìm sách và giấu sách.
Phải chăng tôi là một đứa rỗi hơi?
Tôi đã tự hỏi mình câu ấy vào một buổi tối sau một tuần tham gia vào việc giấu giấu tìm
tìm. Tôi hoàn toàn có thể dốc tiền tiết kiệm ra mua béng quyển sách ấy và cái trò dài hơi
này sẽ chấm dứt ngay lập tức, nhưng có một cái gì đó đã ngăn tôi lại. Kết thúc kiểu đó
không được công bằng cho lắm, giữa tôi và một-kẻ-nào-đó đang có một giao kèo, một
cuộc đua vô hình (dù nói thật là cuộc đua này nhảm nhí hết sức), thế nhưng phần nào nó
đã giúp tôi thoát khỏi sự buồn chán cơ mà. Tôi đã chịu thua cái tính hiếu thắng của tôi
mất rồi, nhưng làm thế nào khác khi chính tôi cũng cảm thấy thích thú khi mỗi ngày được
vòng vòng đi quanh các giá sách,tìm kiếm, hồi hộp như thể mình sắp khám phá ra một
kho báu? Đi tìm nhiều như thế, tôi cũng kiếm ra được rất nhiều quyển sách thú vị khác
mà tôi cứ ngỡ chúng không hề tồn tại trong hiệu sách này. Một ngày nào đó trò chơi sẽ
kết thúc, nhưng chắc chắn chưa phải là hôm nay.

Có vẻ như gần đây, cuộc sống thường thường của tôi đã bắt đầu bị xáo trộn. Đột nhiên
xung quanh tôi xuất hiện thật nhiều những con người mới, và những mối quan hệ đã bắt
đầu hình thành, dù kể cả trong gượng ép. Chuyện xảy ra ở hiệu sách là một, tôi đang suy
nghĩ và tự hứa với bản thân sẽ tìm ra đứa dở hơi thích giấu sách kia là ai. Việc thứ hai thì
liên quan đến tên hàng xóm. Tôi chẳng hứng thú gì với mấy người sống bên cạnh, cũng
không mấy tỏ ra quan tâm trong khi con bé Bống tíu tít bảo con chó nhà đó xinh thế nào
và mẹ tôi sáng nay đi chợ đã nói chuyện với người phụ nữ bên đó ra sao. Điều duy nhất
tôi biết là tên con trai nhà đó là một đứa hâm hâm thích đánh đàn trên sân thượng vào
những đêm mất điện. Chấm hết. Mà biết nhiều hơn cũng để làm gì cơ chứ?
Vậy nhưng đã có hôm tôi buộc phải mở mồm ra nói chuyện với hắn.
Gượng ép, nhưng bắt buộc.
Một buổi sáng, khi chuẩn bị cho Kiwi ăn, tôi gọi khản cả cổ mà không thấy cái bóng
dáng ù lì của con mèo béo đâu cả. Bình thường thì không bao giờ nó quên giờ ăn, thậm
chí hôm nào tôi không đưa đồ ra kịp nó còn kêu réo loạn lên cho đến khi nhìn thấy cái đĩa
của nó mới thôi. Thế mà hôm nay cô nàng đi đâu biệt tăm biệt tích. Tôi bắt đầu lo lắng,
bọn bắt mèo có khi đã bắt đầu mò đến khu này cũng nên. Gì chứ bây giờ chó mèo không
để ý cẩn thận là bị đưa lên…mâm ngay chứ chẳng chơi. Tôi nuôi Kiwi đã được hơn một
năm, cưng nó như cưng vàng, thậm chí tôi còn coi nó là đứa bạn thân nhất của tôi, kể cho
nó nghe những chuyện mà có khi kề súng bên trán tôi cũng không hé miệng nói với ai.
Vậy mà…. chỉ nghĩ đến việc cục lông xám tro mềm mại ấy đang bị nhốt trong một cái
chuồng bẩn thỉu hôi hám chen chúc, kêu gào thảm thiết trong khi chờ đến lượt thì…. thôi,
nói thật là tôi không muốn nói đến. Tôi nóng ruột, tôi đứng ngồi không yên, tôi tìm Kiwi
mọi ngóc ngách trong nhà, từ những xó xỉnh đến cả những nơi nó thích chui vào như hốc
đằng sau tivi và trong giỏ xe đạp mà cũng không thấy. Con em tôi đi học về cũng xúm đi
tìm. Đến giữa trưa thì tôi quyết định xách xe đi kiếm quanh quanh, không bao giờ có
chuyện nó lại bỏ đến hai bữa như thế này.
Đúng lúc ấy…
…tiếng chuông cửa réo rắt vang lên…
….đôi mắt tôi mở thật to ngay khi tôi vừa mở cổng….
Ôi Kiwi…
…con mèo xám ngu ngốc của tôi….
Nếu như 1 phút trước tôi còn đang lo lắng đến đơ người cho nó, thì nói thật, lúc này tôi
chỉ muốn đá cho nó một cái.
Nó đang ở đấy…
…vẫn cái dáng ù lì, nằm cuộn tròn như một cuộn len…

Nhưng không phải trong vòng tay tôi như mọi khi…
“Méoooo”- Kiwi ngu ngốc kêu lên một tiếng, nó ngoác miệng ra rồi lại thích thú lim dim
mắt, dụi đầu vào tên con trai đang bế nó. Dưới chân tên đó, một con chó cao giống chăn
cừu lông vàng óng đang lè lưỡi , háo hức chào tôi.
* Con mèo này của cậu hở ? – tên con trai nói trước, chắc nó cũng thấy ngại vì vừa ấn
chuông nhà người khác thì có đứa chạy ra đứng nhìn mình chằm chằm suốt mấy phút như
thế.
* Ơ, uh…- tôi lúng búng, đưa tay đón lấy con Kiwi béo ú đáng ghét ấy, nó lại còn có
vẻ không hài lòng khi tôi bế nó nữa chứ.
* Nó,ừm,..tớ tìm thấy nó ngủ trong chuồng con Hook….
* Hả? – tôi trợn mắt
* Ơ, cậu yên tâm, con Hook không làm gì nó đâu. Con chó hiền lắm. Mà nó với con
mèo còn có vẻ quí nhau là đằng khác.
* Vậy hả? – tôi nói miệng cười trừ, vừa thầm rủa con mèo ngớ ngẩn, tôi đã dặn nó
đừng có léng phéng gì với chó nhà hàng xóm cơ mà, ôi cái đồ phản chủ.
* Tớ thỉnh thoảng thấy nó nằm ở cửa sổ nhà cậu, nên tớ mang nó sang trả. À, mà tớ
cho nó ăn rồi đấy.
* Vậy hả?- tôi không biết nói gì ngoài “ vậy hả”. Kiwi, rồi mày sẽ biết, đã đi ngủ nhờ
lại còn ăn chực. Rôi chợt ngó thấy mình kì cục quá, tôi đành lẩm bẩm:
* Cảm ơn cậu nhé, tớ đi tìm nó suốt từ sáng, cứ tưởng bị bắt mất rồi.
* Uhm, thôi tớ về- tên con trai chào, có lẽ hắn cũng nhận ra tôi không hào hứng nói
cho lắm. Con chó lon ton chạy đằng sau, mà công nhận nó đẹp thật.
Tôi đóng cổng đến “ Ruỳnh” một cái, rồi không nói gì với con em đang đứng nhìn trân
trân bên cạnh, tôi lấy cái xích khóa ngay con mèo vào chuồng .
* Em cứ để yên nó thế đến tối nhé. Cho chừa cái thói đi rong- tôi dặn.
Có hai thứ mà Kiwi ghét nhất trong cái kiếp mèo của nó, đó là bị dính mưa và bị nhốt
lại. Nó la ó, kêu than, rồi dở cả trò “mĩ nhân kế”, chạy ra dụi dụi vào chân tôi kêu gừ gừ
nữa chứ. Nó biết là tôi thích nó làm như thế lắm, nhưng nó cũng nên biết rằng tôi không
cho phép con mèo của tôi bỏ nhà sang chuồng chó nhà hàng xóm ngủ, lại còn ăn uống
chè chén ở đó. Bị nhốt thế là nhẹ nhàng lắm rồi đấy, thật là con mèo hư thân. Tôi về
phòng và chợt nhìn ra phía cửa sổ. Hóa ra là cửa sổ phòng tôi nhìn thẳng sang ban công
nhà đối diện, con Kiwi rất khoái trèo lên bục cửa sổ sưởi nắng, có lẽ nó đã nhảy tót sang
bên dó theo lối này.
Việc thứ hai kết thúc như vậy, và mặc dù đã bị nhốt suốt một buổi chiều, mấy hôm sau
con mèo lại đâu vào đấy. Lần này thậm chí tôi phải sang tận nơi kéo nó về khi không thấy
cái mặt ngu ngốc của nó ở bữa sáng. Tôi ngượng chín người trong khi tên con trai nhìn
cười rất “nham hiểm”, con chó thì cứ lè lưỡi vẫy đuôi rối rít đến phát ghét. Được rồi, chỉ
cần một lần nữa là tôi cho nó ở trong chuồng vĩnh viễn luôn, xem còn chạy đi đâu được.