intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Cổ tích đêm Giáng Sinh

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

52
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Thật ra thì cũng chẳng ngọt lắm đâu vì tôi đã suýt đập nguyên cái mặt mình vào mặt một người vô tội khác. Ai đời giờ thầy Việt lại ngay tiết đầu buổi sáng. Ông thầy khó tính điểm danh gắt từng giây một. Mà phải chi mình cao lên được 2 tấc nữa, chỉ cần sải vài bước là vù vào lớp, đỡ phải chạy cho nhọc thân, đỡ phải té bổ nhào và... gặp hắn!

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Cổ tích đêm Giáng Sinh

  1. Cổ tích đêm Giáng Sinh
  2. Ban mai ngọt Thật ra thì cũng chẳng ngọt lắm đâu vì tôi đã suýt đập nguyên cái mặt mình vào mặt một người vô tội khác. Ai đời giờ thầy Việt lại ngay tiết đầu buổi sáng. Ông thầy khó tính điểm danh gắt từng giây một. Mà phải chi mình cao lên được 2 tấc nữa, chỉ cần sải vài bước là vù vào lớp, đỡ phải chạy cho nhọc thân, đỡ phải té bổ nhào và... gặp hắn! Cơ mà hắn ta cũng dễ thương. Trông mặt ngầu ngầu nhưng cũng tử tế, nhặt sách giúp mình, còn rối rít xin lỗi. Gặp người khác chắc đã quát mình một trận ra trò vì cái tật cẩu thả rồi. Mà cũng buồn cười vì đến giờ mình vẫn nhớ như in khuôn mặt góc cạnh và nụ cười rám nắng của anh ấy. Dường như mình đã gặp anh ấy ở đâu đó, trong một bộ truyện tranh hay trong những tác phẩm balê mà mình đã chết mê chết mệt từ bé chăng? Trưa vàng Lần thứ hai tôi gặp lại Vi khi tôi đến trường múa để chụp lại vài góc ảnh cho bài thi tốt nghiệp. Hình như tôi có duyên với cô bé nhỏ nhắn ấy. Làm quen bằng cách làm "nệm đỡ", suýt tí thì mi nhau. Tôi đã không quên được ánh mắt to tròn ngây
  3. thơ của em. Cả cái dáng mảnh dẻ của Vi cũng theo tôi về tận nhà, chen vào giấc ngủ của tôi. Rồi tôi lại gặp em. Đến lần thứ hai, cũng vẫn khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc mềm và nụ cười còn chút ngượng nghịu thổi vào tim tôi làn gió ấm áp. Cả hai đã huyên thuyên những gì nhỉ. Chỉ biết là đến khi ngẩng nhìn đồng hồ thì đã đến giờ trường đóng cửa. Tôi không kịp ghi lại góc ảnh cần thiết. Vi quên cả giờ đến phòng tập. Thì ra em học múa được gần 10 năm rồi. Cũng giống tôi đã mê cầm máy ảnh từ khi chỉ là thằng nhóc cởi trần mặc quần đùi chạy rông khắp ngõ. Chúng tôi ngồi bên nhau không biết bao nhiêu buổi trưa. Vi mỏng manh như làn sương. Đôi mắt to tròn của em cho tôi cảm giác an lành. Tôi khoe với Vi những góc ảnh mới ngộ nghĩnh. Con phố Hà Nội đầu đông phủ chút sương khói. Ánh nắng nhạt và mong manh. Hơi thở trắng toát lên từ những ngôi nhà cũ kĩ. Em đem đến cho tôi những điệu vũ thiên nga trắng dịu dàng. Trời vào đông, râm rỉ rét. Vi vẫn mặc bộ đồ tập chuyên tâm tập đi tập lại từng động tác. Tôi nhìn em mướt mồ hôi mà thương. -Em tập mãi một tư thế mà ko chán à! -Không đâu.
  4. -Trông thế thôi nhưng khó cực. Tập balê quan trọng nhất là những động tác căn bản. Đẹp hay xấu nằm cả ở đây đấy! -Haha, em chỉ nói phét. Anh tập một lần là giỏi ngay. May mà ko ai nhìn thấy cảnh 1 cô gái bé xíu loay hoay tập múa cho 1 tên con trai cao 1m8, nặng 70 kí. Mình đã bảo là tập múa khó lắm nhưng anh ấy ko tin. Tập hoài mà dáng múa của Dũng cứ như robot vậy, cứng ngắc. Đến tận ngày -Trông dễ ợt, anh chỉ cần tập vài lần là xong! Dũng lên máy bay sang Nhật tu nghiệp, động tác của anh ấy vẫn cứ khô như ngói. Hoàng hôn đắng Tôi đáp xuống sân bay Chitose 8h tối với cái thân mệt rã. Mắt nhắm mắt mở lần tìm về khu nhà trọ rẻ tiền. Nói là rẻ nhưng tôi phải mất non nửa năm tích cóp nhuận ảnh cho vài tờ báo lớn để thuê. Đang mải chìm trong mớ bòng bong những số tiền ăn uống, sinh hoạt phí...thì có ánh sáng rọi tới. Ánh sáng vàng, rồi trắng
  5. xoá, vụt loá lên trong mắt tôi. Rồi 1 màu đen nhấn chìm tất cả. Trong hơi thở lạnh của mùa đông Sapporo, tôi lờ mờ cảm thấy máu từ trong não được tự do tìm ra ngoài. Thấp thoáng đâu đó là hình ảnh thiên nga trắng với đôi cánh mỏng manh chập chờn, rồi xa dần cùng với cơn đau tê cứng... Mở mắt ra tôi đã thấy mình ở bệnh viện. Người ta nói tôi ngất đi cũng gần 1 năm. Tôi biết tên mình là gì, biết mình là người Việt, lõm bõm được đôi chút tiếng Anh nên ko đến nỗi chật vật lắm khi ở Nhật. Nhưng còn những kí ức 5 năm gần đây đều trắng xóa. Tôi chẳng mấy bận tâm. Dù rằng thỉnh thoảng cũng thắc mắc sơi dây chuyền có cái tên Vi quanh cổ là của ai. Có thể là 1 người nào đó, ex chẳng hạn. Tôi biết mình cũng ko đến nỗi xoàng. Nhưng có 1 giấc mơ thường làm tôi giật mình mỗi đêm. Một cánh thiên nga mỏng manh múa những điệu múa ngọt ngào rồi dần tan biến vào ánh sáng vàng... Không lần nào tôi kịp giữ lại hình ảnh của người con gái đó... Tôi quyết định về nước sớm hơn dự định. Không hiểu sao tôi nhất quyết phải tìm lại thiên nga trắng của mình. Tối lạnh Dũng đi cũng đã được 2 năm rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Mình vẫn nhớ ngày đưa anh ấy ra sân bay. Anh dúi vào tay 1 chiếc dây chuyền có 1 nửa trái tim. "Có
  6. khắc tên anh đấy. Em đeo vào để mấy cái đuôi tự rụng hết đi. Còn anh sẽ đeo 1 nửa trái tim có tên em. Chúng ta sẽ luôn nhớ về nhau nhé!". Lời hứa ko thành lời nhưng từ sâu trong trái tim, cả 2 biết mình sẽ tìm về với nhau. Gió mùa đông bắc tràn về. Ánh nắng cũng nhạt nhoà. Dũng à, em vẫn chăm chỉ tập luyện dù ko còn vị khán giả trung thành như trước đây. Mướt mồ hôi trong ngày giá rét, em vẫn thèm lắm 1 cái xoa tay ấm áp, được dụi đầu trên vai anh và bắt anh măm...thật nhiều kem. Hà Nội lạnh. Sapporo giờ chắc cũng rét mướt. Sao anh ko hồi âm cho em? Em từng nghĩ anh bận học, mới du học chắc còn nhiều việc cần làm. Nhưng 2 năm rồi chẳng có 1 tin tức nào từ anh. Em đem nỗi nhớ thả vào gió. Gió mùa đông lạnh. Tim em cũng đông lại thành băng. Mùa đông đi, mùa xuân về. Ánh nắng ngọt ko làm ấm trái tim thiên nga trắng. Cánh thiên nga ko mỏi trên sàn tập, chỉ có trái tim là vẫn ngập trong nỗi nhớ về 1 nụ cười rám nắng ngày nào... Con đường ngày nào vẫn đi cùng Dũng giờ lạnh quá. Chắc tại "một mình em đi, một mình em về" đây mà. Gió đông bắc lại về. Mộ chiếc giày bị sút dây từ lúc nào chẳng biết.Nếu có Dũng ở đây, hẳn anh đã dừng lại, cúi xuống và cột cho mình thật chỉnh chu. Dũng ko bao giờ nói những lời hoa mỹ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, mình biết anh ấy yêu mình bằng những cử chỉ âu yếm nhỏ nhắn như vậy.
  7. "Thôi thì ko có Dũng thì phải tự cột dây giầy lại thôi'' Tấp vào 1 góc vỉa hè, lặng lẽ cúi xuống để chỉnh lại đôi giầy của mình. Trong 1 thoáng, gió lạnh trải từng cơn. Một vóc dáng lướt qua, mờ ảo nhưng quen thuộc lắm. Nhưng khi nhìn ngẩng lên, người ta đã đi mất rồi. Shop X bán toàn gấu bông. Đợt hàng Noel có 1 cặp gấu đáng yêu lạ lùng. Lại chợt nghĩ phải chỉ được ôm chúng về nhà, chắc miìh sẽ mất ngủ mấy đêm vì sướng quá. Nhưng ko có Dũng ở đây, dù có đủ tiền để mua, hay có được 1 ai đó tặng, trái tim thiên nga cũng chẳng thấy ấm áp hơn là bao... Mình v ừa mất ví. Chẳng nhớ để ở đâu. Hình như khi mình cầu nguyệnbên Bờ hồ thì có rút xu ra thì phải. Chẹp, tưởng bắt chước phim cho nó lãng mạn, ai dè mất luôn cái ví với cả đống giấy tờ quan trọng. Thôi thì lại lâm vào con đường "thắt lưng buộc dạ dày" triền miên thôi huhu! Hôm nay là 1 ngày mùa đông đặc biệt. Gió vẫn lạnh buốt nhưng ánh nắng vàng tươi lại nhuôộ sáng một sắc hạnh phúc. Từ ngày về nước, cứ vài ngày là tôi lại phải lượn lờ vài vòng trên con phố này. Phố vắng, đầy cây và hiu hắt. Nhưng tận trong trái tim mình, tôi thấy mình yêu con phố này đến nát tim. Đâu đó từ phía sau lối rẽ
  8. kia là hình ảnh thiên nga trắng yêu thương. Tôi vẫn đi tìm em, dù cho đến tận lúc này, em là ai, thiên nga của tôi là ai. Tôi vẫn ko thể biết được. Một cặp gấu bông được trưng ngay tủ kính ngoài của shop X. Cái thằng con trai bụi bặm như tôi tự nhiên thèm được tặng 2 chú gấu này cho người tôi yêu. Ước gì tôi có người yêu nhỉ? Một cô gái mỏng manhđứng lặng lẽ bên thành bờ hồ. Cô gái rút đồng xu ra khỏi ví để cầu nguyện rồi vội vã leo lên chuyến xe bus cuối cùng trong ngày. Thế là xong...cô bé quên ví rồi. Tôi ko kịp gọi cô bé ấy quay lại, đành phải hẹn gặp để trả thôi. Nhưng 1 chút tò mò khi mở ví tìm thông tin liên lạc. Trong ví có hình...tôi. Trông tôi trẻ quá, chắc cỡ 2-3 năm trước. Hình tôi đứng bên cạnh cô bé cười thật tươi, và cả tấm hình tôi đang...xoạc chân tập vũ balê nữa chứ...Chẳng lẽ nào...?!! Vừa xong giờ tập múa thì có tin nhắn. Có người bảo là đã nhặt được ví của mình và muốn đem trả lại. Cũng may là mình đã đề sẵn số điện thoại vào ngăn nhỏ trong ví. Tên này tốt thật, tối nay mình sẽ mời bạn ấy đi ăn để cảm ơn mới được. Dù gì với mình, Giáng sinh ko có Dũng cũng lạnh lẽo lắm. Có thêm người bạn mới sẽ tốt hơn!
  9. Đêm dịu dàng "Kính coong..." Chuông cửa vang lên...Đêm Giáng sinh thật ngọt ngào. Phố Hà nội về khuya se lạnh nhưng đẹp lạ lùng. Trên con đường vắng, có một đôi bàn tay đan chặt vào nhau. Phố lạnh nhưng trái tim họ ấm. Băng qua biển người, vượt qua những kí ức bị chôn vùi, tình yêu chân thật vẫn dẫn đường cho thiên nga và nụ cười rám nắng về lại bên nhau!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2