KHI NGƯỜI PHỤ NỮ ĐẸP NHẤT

Truyện ngắn: Nguyễn Thị Việt Hà

1.Chủ nhật mẹ và con gái đi dạo trong công viên. Hai mẹ con chọn một chiếc ghế

đá dưới tán xà cừ ngồi nghỉ. Mẹ lùa que đan vào sợi len, chiếc khăn mẹ đan cho

con gái từ nhiều chủ nhật trước vẫn chưa xong. Mẹ chậm hơn nàng Bân, đôi tay mẹ

hơi run rẩy nhưng mũi đan, những nét hoa văn vẫn còn tinh tế. Con gái đọc tiểu

thuyết “Kiêu hãnh và định kiến” (Jane Austen) cho mẹ nghe. Cô gái không nhớ

mình đã đọc lần thứ bao nhiêu, chỉ biết rằng đã đọc nhiều lắm. Mỗi lần ra công

viên vào chủ nhật, những ngày không mưa, không giá rét. Chỗ họ ngồi quen thuộc

đến mức hầu như ai thường lui tới công viên này đều xem chiếc ghế đá đôi dưới

tán xà cừ to nhất kia là của riêng hai mẹ con. Bỗng dưng cô gái hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, người phụ nữ đẹp nhất khi nào?

Mẹ hơi bối rối… Mẹ nâng nhẹ gọng kính ngẩng lên không vội trả lời câu hỏi của

con. Con gái mười tám tuổi, ngực xuân thì nhô cao phập phồng sau làn áo, khuôn

mặt rạng rỡ, đôi mắt trong veo, chiếc mũi hơi hếch lên bướng bỉnh và miệng xinh

xắn màu hồng đào. Có lẽ khi mười tám tuổi người con gái đẹp nhất chăng? Phía

bên kia, ngay tầm mắt mẹ một phụ nữ mang thai tay trong tay bên chồng. Bàn tay

cô đặt khẽ lên bụng, người chồng dừng lại nghiêng mình áp sát vào bụng vợ như

thầm thì những lời yêu thương với đứa con trong bụng. Người vợ trẻ mỉm cười,

khuôn mặt cô ấy sáng lên như nắng sớm mai. Người phụ nữ khi ấy sao mà đẹp…

Mẹ nói rất khẽ:

- Mẹ nợ câu trả lời, con gái nhé! Mình về thôi, nắng lên rồi…

- Không sao đâu mẹ ạ. Con chỉ muốn biết khi nào người phụ nữ đẹp

nhất để có quyền kiêu hãnh thôi…

Hai mẹ con thong thả ra về. Trên lối đi, nơi bồn hoa ven chiếc hồ hình bán nguyệt

duyên dáng có cô dâu chú rể đang chụp ảnh cưới. Váy trắng tinh, tóc bồng bềnh,

chiếc vương niệm nhỏ xíu đội lệch một chút tôn lên gương mặt lộng lẫy sắc màu

hạnh phúc, cô dâu hệt như công chúa từ trong chuyện cổ tích bước ra cùng với

hoàng tử trong mơ của mình. Con gái níu tay mẹ dừng lại ngắm nhìn, đêm qua con

rụt rè kể mẹ nghe dường như con đang yêu và hình ảnh con nhìn thấy lúc này

khiến con không thể bước vội qua, có thể con đang liên tưởng khi mình mặc chiếc

váy trắng ấy. Mẹ đoán thế vì mẹ nhìn thấy đôi mắt vốn đã rất đẹp của con gái sáng

lên long lanh. Con gái trầm trồ:

- Khi mặc áo cưới, bất kì người phụ nữ nào cũng đẹp mẹ nhỉ?

Mẹ nhìn theo đôi uyên ương tay trong tay bên bờ hồ bồi hồi nhớ lại đám cưới của

mình cách đây hai mươi năm. Mẹ mặc áo dài màu thiên thanh có điểm những

chùm hoa rơi, tóc thả dài buông nhẹ bờ vai tay ôm bó huệ trắng, cha gọn gàng áo

sơ mi trắng quần sẫm màu. Đám cưới của mọi người vào thời kỳ ấy đều rất giản dị.

Bà con hai họ tấm tắc ngợi khen đôi trẻ thật đẹp, thật xứng, cha nâng niu bàn tay

mẹ thầm thì: “Em là người phụ nữ đẹp nhất trong trái tim anh…”. Khi người ta yêu

nhau, họ chẳng nhìn thấy ai khác ngoài một nửa của mình, người ấy hoàn hảo nhất,

tuyệt vời nhất trong cảm nhận. Để rồi mấy mươi năm vợ chồng sống với nhau

những sóng gió, va chạm cuộc sống không làm tình yêu của cha với mẹ hao khuyết

mà tình yêu ấy được bồi đắp bởi lòng bao dung, sự thông cảm, sẻ chia. Cha bỏ mẹ

đi trước về miền xa thẳm, khi trút hơi thở cuối cùng lời cha để lại cho mẹ “Đừng

khóc em, anh hạnh phúc khi được sống chung với người phụ nữ đẹp nhất thế gian

này suốt cả cuộc đời mình…”.

Mẹ trách cơn gió ngược mang bụi làm cay mắt mẹ. Con gái cúi xuống thổi bụi

trong mắt mẹ chợt ngẩn ngơ thốt lên: “Ôi, thế mà con không biết mẹ có đôi mắt

đẹp đến thế…”.

2. Nhiều năm trôi qua, người ta không thấy hai mẹ con ấy đi dạo trong công viên,

chiếc ghế đá gãy một chân, nằm bơ vơ dưới tán cây. Thỉnh thoảng người ta thấy

một người phụ nữ với những cuộn len đan những chiếc vớ, chiếc áo trẻ con vào

buổi sáng ngồi trên chiếc ghế đá đơn bên cạnh chiếc ghế đôi đã gẫy. À, đọc đến

đây bạn đừng liên tưởng chuyện gì đó khủng khiếp hoặc tương tự như thế nhé. Con

gái đi lấy chồng cách mẹ chỉ vài mươi cây số nhưng cuộc sống riếng bận rộn đến

mức cô chẳng có chủ nhật nào để đọc “ Kiêu hãnh và định kiến” cho mẹ nghe.

Đêm qua con gái gọi điện báo tin vui cho mẹ. Giọt máu tình yêu đang tượng hình

trong cơ thể con. Những cuộn len được mang từ trong tủ, mẹ sẽ đan kịp những đôi

vớ, tấm áo cho cháu ngoại. Ngày xưa… mẹ khó khăn lắm mới có được con. Mẹ

trông ngày trông tháng có con nhưng gần mười năm…con chẳng đến với mẹ. Họ

hàng hai bên đã hết mong mỏi nhưng cha mẹ không ngơi hy vọng. Con sẽ đến với

gia đình mình khi cha mẹ mong đợi và yêu thương con đến thế cơ mà. Thế rồi mẹ

mừng đến bật khóc khi có biết con đã đến… Mẹ nín thở nghe ngóng những thay

đổi trong cơ thể dù sự mệt mõi kéo dài tưởng như bất tận kia khiến mẹ cứ làm

phiền cha con mãi. Nhưng có một khoảnh khắc nào con không “ hành” mẹ lại phập

phồng lo sợ, mẹ tưởng tượng đủ thứ và trấn an mình con sẽ bình yên. Mẹ có thể hy

sinh tất cả mọi thứ chỉ mong con khoẻ mạnh, lớn dần lên trong lòng mẹ. Lần đầu

tiên nghe nhịp tim của con đập qua ultrasound mẹ lại khóc… Mẹ hạnh phúc… Mẹ

ngập tràn hạnh phúc. Mẹ xoay đi xoay lại trong tấm gương ngắm khuôn bụng

đang to dần, mẹ thấy mình thật đẹp lúc ấy… Cha hay kể chuyện con nghe, đặt nụ

hôn yêu thương con trên bụng mẹ…Khi nghe tiếng khóc chào đời, chỉ kịp nhìn

gương mặt thiên thần của con, mẹ lịm đi vì mất máu nhiều trong nụ cười mãn

nguyện. Mẹ cảm nhận được con đang kề bên, hu huơ đòi sữa, mẹ tỉnh dậy, khi con

ngậm bầu sữa mẹ mọi đớn đau mệt mỏi, rã rời tan biến đi hết.

3. - Mẹ ơi, con sắp sinh rồi… Mẹ đến với con, mẹ nhé! – Con gái thỏ thẻ.

Mẹ xếp những đôi vớ, chiếc áo vừa đan xong, mấy chục tả lót mẹ khâu tay, thêm lọ

ruốc, rượu thuốc, mật ong vào chiếc giỏ to. Còn thiếu gì nữa không nhỉ? À… vài

chiếc tả lót bằng vải pin cách đây hơn hai mươi năm của con, mẹ sẽ mang theo lót

cho cháu của mẹ khi vừa ẵm ra trong nhà hộ sinh. Ngày ấy con ăn ngoan, ngủ

ngoan, không quấy khóc. Bông sữa trổ cho con thắm da tươi thịt…Cháu của bà

cũng sẽ như con gái của mẹ hồi còn thơ bé.

Con gái trong bệnh viện, trán mướt mồ hôi, môi cắn chặt, vài lọn tóc sổ tung bết

trán, hai tay bám vào thành giường như muốn vặn chéo. Chồng con luýnh quýnh

chạy ra chạy vô, mắt đỏ hoe như đau theo từng cơn đau của vợ. Có tiếng khóc, rên

rỉ, la hét của những sản phụ khác trong nhà hộ sinh. Con gái không khóc thành

tiếng nhưng nước mắt ướt đầm gương mặt hoà lẫn vào những giọt mồ hôi rơi thành

giọt. Bàn tay con nắm lấy tay mẹ, xiết chặt… Mẹ áp bàn tay con lên ngực mẹ, ôm

lấy cả thân hình đang trong cơn lột xác chuẩn bị hạ sinh. Con gái bật khóc, run rẫy

trong lòng mẹ.

- Mẹ ơi, con đau quá… Con sợ nữa mẹ ạ….

- Con gái của mẹ… Dũng cảm lên nào… Con sẽ thực hiện thiên chức vĩ

đại nhất của người phụ nữ…

Mẹ nói được đến thế thôi… Trong mắt mẹ giờ đây con gái như bé bỏng lẫm chẫm

tập đi vấp té mếu máo khóc nũng mẹ. Ngày đầu tiên đến trường con cứ nắm mãi

tay mẹ không dám rời để bước vào cổng trường. Ngày con lấy chồng xa mẹ những

ngày đầu tiên, nhớ mẹ con thút thít khóc… Đứa bé chuyển động dữ dội, con quằn

mình… Con vào phòng sinh, mẹ và chồng con lặng đi, trong tiếng kêu khóc rất đặc

trưng của các sản phụ cả hai dường như không nghe thấy những âm thanh đó

nhưng nghe rõ nhịp tim hồi hộp của chính mình… Tiếng oe oe cất lên từ phòng hộ

sinh, một bé trai bụ bẫm, mẹ ôm lấy hình hài thiên thần bé nhỏ đến bên con, nói

trong nước mắt:

- Con gái… Con trai của con đây. Chiếc mũi kiêu hãnh rất giống con,

vầng trán thông minh giống chồng con… Con gái, người phụ nữ đẹp nhất

chính là lúc này…

Con gái vòng tay ôm lấy con trai, cả thân hình vừa hạ sinh yếu ớt vừa bơi qua cơn

biển động như được tiếp thêm sức mạnh diệu kì. Người mẹ trẻ đôi mắt long lanh,

gương mặt hồng lên, đôi môi thắm đỏ, vén bầu ngực căng đầy để con trai uống

những giọt thiêng liêng đầu tiên…

Nguyễn Thị Việt Hà

P/s: Bài đã sử dụng trên báo Thời Nay