Đưa Anh đi về nơi Em!
Nếu không có Phạm bên cạnh thì việc ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn có gì
khác nhau không? Không có. Chính vì thế mà ánh nắng chói chang của một ngày
cuối tuần chẳng những không làm tôi tỉnh ra mà còn ngỡ là mình ảo giác. Lật mình
cầm chiếc Iphone quen thuộc, lời em nói vẫn nằm ở đó, rất – rõ – ràng:
“Ngày hôm nay em sẽ yêu 1 người khác. Em đã quá mệt mỏi vì dõi theo và trông
chờ ở anh. Những gì đã qua hãy xí xóa nhé, tìm em khi nào anh muốn chia sẻ, em
lúc nào cũng ở đây động viên anh”
Buông thõng tay thả rơi điện thoại, đó có lẽ cũng là tin nhắn cuối cùng Phạm gửi
cho tôi. Thì sao? Chẳng sao cả bởi vì.....có một sự thực là tôi vẫn phải thức dậy dù
hôm nay, cuộc sống này có còn Phạm nữa hay không!
2.
“ Liệu em có từng quan trọng với anh không? Yêu thương của em, liệu em có từng
quan trọng với anh không?”
Lúc này, khi cô ngồi một mình thẫn thờ giữa quán café vì men rượu tối hôm qua,
cô bỗng dưng tự thúc giục bản thân mình với câu hỏi:” Liệu em có quan trọng với
anh không?”. Chưa bao giờ cô tìm cho mình được một đáp án xác thực bởi trong
cô lúc nào cũng đầy sự hoài nghi về Nguyễn, ngay cả lúc này! Anh là một người
đàn ông khó nắm bắt. Đó là tất cả những gì cô biết, không hơn. Lúc này đây, cô
muốn từ bỏ tất cả về anh. Những lời hứa Nguyễn dành cho cô như một món quà
được bọc gói cẩn thận có đeo chiếc ruy-băng xinh xắn xung quanh - những lời đẹp
đẽ, để khi bóc ra sau lớp vỏ đầy màu sắc được chau chuốt cẩn thận ấy là chiếc hộp
sáo rỗng, là trống không, là một khoảng thời gian đã qua đi phí phạm cho những
tôn thờ mà bản thân cô chưa thật sự thấu hiểu.
Tin nhắn khiến cô giật mình quay về thực tại, là tin nhắn của anh, những dòng tin
sắc, lạnh và không thiếu sự tuyệt tình:
“Nếu yêu một người khác là điều em chọn. Chúng ta xem như chưa từng quen
nhau. ”
3.
Mỗi khi cô đơn, tôi lại tự hành hạ mình bằng cách tìm đến nơi chốn mà Phạm nói
rằng cô rất thích_1cây cầu đá cổ tồn tại hàng bao thế kỉ. Tôi lơ đãng bước trên
hàng triệu dấu chân con người đã từng ngang qua nơi đây và ngắm nhìn dòng
Seine mênh mông trải dài phía xa, như một dải lụa phấp phới trên nền trời xanh
ngắt. Khi tôi play những giai điệu quen thuộc ấy:
“Would you dance
If I asked you to dance?
Would you run
And never look back? ”
....tôi chợt nhận ra rằng mình đang nhớ Phạm, nỗi nhớ không còn dịu êm như mọi
lần mà nó đã biến thành da diết. Tôi như lạc đi trong từng câu chữ của Hero nhưng
rồi một thứ âm thanh khác giằng xé trong tôi. Thứ âm thanh duy nhất tôi cảm nhận
được chỉ còn là tiếng bước chân Phạm...đang rời bỏ cuộc đời tôi, đầy - vội – vã!
Hoá ra chúng ta sẽ đôi lần hứng chịu về cho riêng mình những nỗi đau ngoài sức
chịu đựng. Chia tay chỉ là hành động của một người quyết định rời bỏ một người
nhưng sao cảm giác lại giống như một người vừa chớp mắt đã mất cả thế giới ?
Có cơn gió nào đi lạc khiến hốc mắt tôi thoáng đỏ, bước vô thức lang thang trên
đường, 2 bên là 2 dãy cửa hàng xinh xắn với những ô cửa kính lớn lộng lẫy. Trong
vô thức, tôi dừng lại trước của hàng tranh thật lâu, thật lâu.. thời gian như ngừng
lại khi tôi ngắm nhìn những bức chân dung và nhớ về cái ngày tôi hì hục vẽ Phạm
từ 1 bức ảnh. Rồi cảm giác hụt hẫng, giận dỗi khi chỉ mới liếc qua Phạm đã nói:
“Em có xấu thế này đâu!”. Khi ấy, tôi thật sự không hề biết rằng sẽ có một ngày cô
ấy lại trở thành ngày hôm qua. Hẹn nhau đi đầu non cuối bể, cuối cùng rời tay
buông bỏ điềm nhiên, quên bẵng câu thề. Chỉ có những lỗi hẹn là tròn đầy nguyên
vẹn. Chỉ có những nỗi nhớ là nhiêu khê trở về....
4.
Kuala Lumper đã bước vào mùa mưa mang theo mảng không khí ngập mùi muối
tràn vào thành phố, khiến cô như bơi bơi trong cảm giác đại dương.Đêm đen, bầu
trời cô đơn rộng thành từng mảng thênh thang tối. Không có ngôi sao nào soi sáng
bầu trời đêm nay, cũng không còn thứ ánh sáng nào dẫn lối. Một mình. Lạc trong
nỗi đau. Cô có cảm giác mất phương hướng về lại với những giấc ngủ, cômuốn tìm
cho mình một giấc mơ để thoát khỏi thực tại nhưng càng tìm kiếm cô lại càng bất
lực lạc lối, cơn mơ như mảnh nam châm cùng cực cô càng tiến gần thì lại càng rời
bỏ cô - như anh.
Những suy nghĩ về Nguyễn khi màn đêm buông xuống giống như lời nguyền đi
theo cô từ ngày họ chia tay, lúc nào cũng đeo bám theo cô chẳng buông rời. Mỗi
khi như thế, đầu cô là một chuỗi rối rắm, không tài nào có thể yên bình. Có lẽ cô
đã quen với câu chúc ngủ ngon của Nguyễn hằng đêm để tìm đến những giấc mơ,
và giờ sau khi chia tay, cô như bị mất chiếc chìa khóa ấy để có thể bước vào thế
giới êm đềm. Anh đâu biết đôi lúc cô bật khóc trong đêm tức tưởi đến lúc hai khóe
mắt cô đau vì bỏng rát, đôi lúc cô chỉ muốn đập tan cánh cửa để có thể vứt bỏ hết
những nghĩ suy mà nhắm mắt lại và lặng lẽ quên hết những nỗi nhớ cho anh?
Và đêm nay, như bao lần cô lại lạc lõng giữa nơi chốn này trong từng dòng nước
mắt. Đó là cách duy nhất để cô có thể giải toả áp lực đang có trong lòng. Bất chợt
cô thấy xót xa cho biết bao những cô gái có thể phơi lên với cả thiên hạ rằng mình
cô đơn mình buồn tủi, mình thất bại. Cô không thể! Cô kiêu hãnh lắm và cũng
mong manh lắm. Cô cho rằng làm thế càng nhiều người ta càng thấy sự buồn nó
hời hợt thôi.. đôi khi phải giữ lại chút kiêu hãnh của riêng mình. Có những nỗi
buồn có thể chia sẻ,nhưng có những nỗi buồn càng thầm kín càng sâu sắc. Có
những nỗi buồn ai nhìn cũng có thể thấy, có những nỗi buồn chỉ người rất thân mới
thấy, và có những nỗi buồn chỉ mình mình cảm nhận thấy. Cũng giống như thời
gian đang dần trôi qua, cuộc sống vẫn luôn thay đổi theo cách riêng của nó, chỉ là
chúng ta có nhận ra hay không thôi.
5.
“Quá khứ của chúng ta là những chuỗi sai lầm"... Tôi đã từng nói với Phạm như
vậy. Mà giờ nghĩ lại, tôi thấy câu nói ấy hóa ra cũng lại là một sai lầm. Sai không
phải ở quá khứ của tôi, của cô ấy hay của bất kỳ ai - mà sai từ khi tôi gọi đó là
Quá-Khứ.Có phải đó chính là cách chúng ta hay đánh mất những điều quan trọng
trong cuộc sống không?Hãy tin tôi đi, dù đó là 1 người bạn, một người yêu,hay 1
kỉ niệm đẹp, nếu đã ở trong quá khứ, rất khó có thể gặp lại ở hiện tại. Giống như
tôi, cảm giác với tay chạm vào quá khứ lúc này, nhưng những hình ảnh ấy vuột
khỏi tay mất rồi... như những đám mây. Tôi ép chặt lồng ngực giữa mùa xuân ấp
áp đang trôi đi, Paris đã thôi giá lạnh nhưng sao tôi thấy tim mình buốt nhói, đôi
tay run run...khó khăn đến mức tôi không thể thở nổi, một phút trôi qua, hai phút
trôi qua...Đến bây giờ, tôi vẫn nguyền rủa mình vì sao không đến ôm cô ấy thật
chặt, chẳng phải chúng ta chẳng thể có cơ hội làm lại điều gì trong quá khứ hay
sao? Vậy thì sao tôi lại chần chừ khi đó là điều tôi hằng mong muốn ? Điều thất bại
nhất trong đời tôi chính là để mình phải tiếc nuối nhiều lần. Đã từng và giờ tôi
không muốn đi lại con đường mình đã từng đi qua trước đây lần nữa....
6.
Đi giữa cơn mưa đầu mùa của KL làm cô nhớ Sài Gòn da diết. Từ ngày sang đây,
cô quay cuồng với vòng quay hỗn độn của 1 cuộc sống mới, dù vậy, cô yêu những
thứ cổ kính, bình yên, yêu sự giản đơn và xinh xắn của thành phố này. Mỗi lần đi
giữa những con đường lát đá tự nhiên tồn tại bao năm tháng, những ngôi nhà nhỏ
nhắn nằm cạnh nhau mỗi sớm mai, lấp lánh sắc hoa khắp nơi, và những người bản
xứ dễ mến khiến cô có cảm giác ngỡ như Sài Gòn vẫn đây, chưa hề xa cách. Nếu
được chọn lại, cô vẫn sẽ tới KL chứ không phải một Regensburg cổ tích hay là
Paris hoa lệ. Không khó để cô hòa nhập, để tìm một chỗ ở hay tìm một cách sống
thích hợp. Khó khăn có lẽ chỉ là khoảng thời gian này khi cô phải gồng mình tập
quên anh mà thôi....
Nhớ...!!! Ngày Nguyễn biết cô là một du học sinh đang sống tại KL anh đã rất ngạc
nhiên.
“ Em biết không, KL chính là nơi giao thoa của tình yêu. Là nơi mà chàng
Gomnbak đã gặp lại nàng Klang sau những ngày dài lạc mất. Bởi những người đi
qua cuộc sống của nhau, rồi sẽ trở lại, nếu giữa họ có những điểm cắt của tình
yêu.”
Sau bao nhiêu năm, lòng sông Gomnbak và Klang vẫn nặng trĩu ân tình, dòng nước
dẫu xuôi chiều hai hướng nhưng cuối cùng vẫn hoà cùng nhau làm một. Chỉ có cô
và anh chẳng tìm nổi một điểm cắt cho riêng mình để mong mỏi ngày gặp gỡ. Nỗi
nhớ cho anh hôm nay cứ thế hoà dần vào mưa và nước mắt. Nỗi nhớ câm lặng.
Câm lặng ngóng chờ và.....câm lặng lãng quên. Trong sự thổn thức của con tim cô
nghe rõ lý trí đang thì thầm mách bảo: “ Cô gái, có phải đã đến lúc cần mạnh mẽ
rồi không?”
7.
Bước xuống sân bay, tôi ước ao được thấy hình ảnh Phạm đứng chờ tôi tựa bao lần
tôi vẫn tưởng. Phạm hiển hiện ở mọi nơi tôi đi qua, tập quên cô ấy có lẽ là điều
khó nhất mà tôi từng phải cố gắng làm. Dẫu hiểu là sau này tôi sẽ còn gặp rất nhiều
người con gái khác nhưng liệu tôi có thể quên nổi Phạm hay không? Tôi lo sợ rằng
trong cuộc đời này tôi sẽ không còn cảm giác yêu thương với một ai đó nữa. Đó
chính là lý do tôi quyết định rời bỏ Paris để tới KL bởi tuổi trẻ chẳng thể tới một
lần thứ hai và thế gian này, Phạm là duy nhất!
8. LOVE TO BE LOVED BY YOU!
Lời người thứ ba!
Khi Phạm nói cô đang ở Maglonia, đợi tôi....tôi chẳng thể vui như lẽ vốn dĩ phải là
như thế. Có lẽ đã đến lúc em cần tôi, đó là điều mà suốt bao lâu nay tôi hằng mong
muốn nhưng lúc này cảm giác duy nhất tồn tại trong tôi đó là bất lực. Bất lực bởi
trong tiếng mưa tôi nghe thấy tiếng Phạm đang khóc.
Maglonia cuối chiều! KL mưa khi mùa chưa tới! Liệu đó có phải là điềm báo cho
một kết thúc mà tôi không hề hay biết hay không? Phạm ngồi đó, đôi mắt em ướt
sũng nhìn về dòng người xuôi ngược bên ngoài lớp kính mỏng.
“ Đừng nhìn nữa vì mãi mãi em sẽ không bao giờ biết được có bao nhiêu hạt mưa
đang rơi xuống KL cũng như....em sẽ không thể nào hiểu được tình yêu anh dành
cho em nhiều như thế nào!”
Phạm ngước lên nhìn tôi, ánh mắt em ẩn chứa nỗi buồn hiện hữu, giọng em nghẹn
ngào:
“ Giả sử nếu em nói với anh rằng ngày anh nói yêu em là ngày em đang đợi một
chàng trai khác...”
“ Em không phải nói gì cả. Anh hiểu hết! Đợi cậu ấy là chuyện của em nhưng yêu
và bảo vệ em là số mệnh của anh.”
Gạt những sợi tóc rối vương trên khuôn mặt em, tôi cẩn thận lau khô những giọt
nước mắt đang lăn dài trên má_những giọt nước mắt mà em xót xa khóc cho một
người đàn ông khác, không - phải - tôi! Thấy lòng rất đau! Đau cho em, sau cùng
là đau cả cho tôi!
Tôi và Phạm có cùng nhau cả một khoảng trời Sài Gòn vàng nắng nhưng rồi khi
em nói em phải đến KL để tiếp tục học Master thì tôi chẳng có lý do gì để đặt chân
tới bất kỳ một nơi nào khác. Là tôi luôn tự tin với tất cả những gì mình có được
hay bởi tôi là người duy nhất gần em suốt bao năm tháng qua? Sự thân thiết giữa
hai chúng tôi đã khiến tôi luôn tin rằng sẽ không ai hiểu em hơn tôi và tất
nhiên.....sự xuất hiện của em trong cuộc đời tôi đó chính là mảnh ghép mà thượng
đế đã đặt sẵn không thể nào sai lệch. Chỉ là....đâu đó trong cuộc đời mình. Đến một
thời điểm nhất định, bỗng bạn gặp một người mà bạn thấy rất-là-liên-quan. Tôi đã
gặp một người như thế_người đã đánh cắp Phạm ra khỏi cuộc đời tôi! Thật không
thể tin được khi tôi_một người rất thực, ngoại hình có, tiền tài có, danh vọng có và
hơn thế tôi đã ở bên Phạm không phải một năm, hai năm mà là mười năm có lẻ
nhưng lại không thể sánh bằng một người đàn ông mà cô ấy chưa từng gặp mặt.
Yêu! Nếu tình yêu cô ấy nói là thật thì sao trong tôi nó lại hoang đường đến thế?
Họ gặp nhau thế nào nhỉ? Qua comment và những dòng status, qua những avatar
long lanh trên facebook. Họ tìm hiểu nhau chỉ qua những dòng tin, họ thích nhau
không phải qua cái nhìn mà qua những dòng bình luận. Nụ hôn chỉ là những icon,
và những cái ôm xa qua lời bài hát...Cuối cùng người đàn ông ấy chỉ là ảo để rồi
Phạm vẫn ở đây, bên cạnh tôi như ngày hôm qua. Số mệnh cuối cùng vẫn là số
mệnh!
Phạm lặng im dựa vào vai tôi còn tôi lặng im nhìn về phía mưa đang rơi tầm tã.
Magolina buồn và sâu lắng trong từng câu hát đang trôi theo tiếng mưa:
“I can’t believe I’m standing here
Been waiting for so many years and
Today I found the Queen to reign my heart
You changed my live so patiently
And turned it into something good and real
I feel just like I felt in all my dreams
There are questions hard to answer
Can’t you see…”
....như có một sợi dây vô hình đã cùng lúc kéo tôi và Phạm nhìn về chàng trai đang
chơi piano trong góc quán. Anh ta ngồi quay lưng về phía chúng tôi, ngay khi tiếng
đàn kết thúc anh ta nói một vài câu gì đó bằng tiếng Pháp tôi nghe không rõ. Sau
đó dường như anh ta chuyển qua tiếng Anh, Maglonia lặng đi chỉ còn giọng nói
trầm khàn của người đàn ông ấy!
“Tôi từng yêu một người mà không biết người ấy ngoài đời như thế nào, là thèm
khát đến khắc khoải một đôi môi ấm, một cái ôm nóng bỏng, một vòng tay ngọt
ngào. Vẫn cứ ngỡ tình yêu_hai chữ thật đơn giản thế mà mọi thứ chưa bao giờ giản
đơn đến thế! Tôi biết vì tình yêu của tôi đã khiến người ấy trông ngóng, nhớ đến
mỏi mòn, là khi sống với những khoảnh khắc tủi thân và òa khóc vì cần một bờ vai
nhưng không thấy. Tôi biết vì tình yêu ấy mà tôi và cô ấy sẽ có những lúc thương
nghẹn lòng mà không thể ở bên để sẻ chia chút ấm hơi. Không dám nhắc đến
những nhớ thương, sợ thương nhớ trào thành nước mắt. Là xa những cái nắm tay,
xa những vòng ôm, xa môi hôn và xa cái nồng nàn của mùi hương quen trên tóc.
Là đôi khi đi ngoài phố nhìn người ta đi bên nhau hạnh phúc, trao nhau những ánh
nhìn ấm áp mà bỗng cảm thấy tủi thân, ghen tị, thèm một cái xiết tay tiếp thêm can
đảm. Là đi đâu cũng phải đi một mình, mòn mỏi mong chờ đến một ngày nào đó,
đuợc gặp nhau, dù chỉ là những giây phút ngắn ngủi....Chính vì thế mà chưa kịp
nhận ra nhau giữa cuộc đời rất thực thì tôi và cô ấy đã lạc mất nhau. Bài hát này là
món quà tôi dành riêng cho người ấy! Cảm ơn em vì tất cả, cuối cùng đã được thấy
em!”
Nói rồi anh ta đứng dậy và bước về phía cửa trước ánh mắt ngỡ ngàng của biết bao
người trong đó có tôi. Một dự cảm chẳng lành, tôi nghe thấy Phạm gần như là đang
nấc lên từng tiếng một:
“ Nếu em nói với anh rằng, người đó là anh ấy....”
“ Thật sự? Em chắc chứ?”
“ Em xin lỗi. Nhưng em tin tình yêu đã đưa anh ấy đi về nơi em!”
Bản thân tình yêu không bao giờ sai vậy tôi đã sai ở đâu? Tôi rất muốn giữ tay
Phạm lại nhưng ích gì khi mà điều cô ấy muốn tôi không hề nắm giữ. Giả sử vào
một thời điểm khác? Cuối cùng tôi vẫn không tìm được một đáp án cho vấn đề
mình đã sai ở đâu! Ngoài trời vẫn mưa còn Phạm đã đuổi kịp bước của người đàn
ông ấy chỉ có tôi đã để lỡ cho một cuộc tình!