BAO NHIÊU LẦN NGANG QUA NHAU, ĐỂ
ĐỔI LẤY MỘT CÁI NGOÁI ĐẦU?
BAO NHIÊU LẦN NGANG QUA NHAU, ĐỂ ĐỔI LẤY MỘT CÁI NGOÁI
ĐẦU?
Chiều Đà Nẵng cơn giông đến bất chợt, em nép mình dưới tán bằng lăng, xoay tròn
chiếc ô nhỏ màu lam nhạt trong tay. Cơn gió hoang dại lướt trên tán cây, hất tung
từng đám lá xanh, cuốn đi những cánh bằng lăng mỏng manh rồi treo chúng lơ
lửng giữa không trung màu xám. Em kéo áo khoác, túm lại mớ tóc lòa xòa rồi nắm
chặt chiếc ô cố giằng co với sức mạnh vô thường của cơn gió.
Một cơn mưa hoa tím, một cơn mưa đẹp đẽ đến nao lòng, cánh hoa mềm chẳng
mấy chốc đã rơi đầy trên nền đá lát vỉa hè, trải thành một tấm thảm tím hồng dưới
chân em. Cơn mưa hoa nhanh chóng qua đi nhường lại cho những giọt nước to tròn
rơi lộp bộp xuống mặt đất. Mưa thật đấy, mưa trong hơi gió se lạnh đột ngột tìm về
giữa tiết trời hè oi ả, mưa ngấm vào từng ngóc ngách, mưa len lỏi vào tận nơi mềm
yếu nhất của con người.
Em đưa tay ra hứng lấy những giọt mưa nặng. Cơn mưa không to lắm, giọt mưa
lớn rơi xuống nặng nề phát ra tiếng lộp bộp dữ dội lại chẳng thấm ướt nỗi mặt
đường. Em ngước mắt nhìn bầu trời một lát rồi thở dài, xoay gót bước về phía ngôi
nhà cao với chiếc cổng trắng phủ đầy dã yên thảo. Nhà của em.
Tôi ôm cây đàn ghitar nâu ngồi vắt chân chữ ngũ trước ban công đầy lá, bụi và cả
hoa bằng lăng. Một vài nốt nhạc vu vơ không đầu không cuối phát ra dưới ngón tay
tôi như một phản xạ. Ánh mắt tôi vô tình đi lạc, bám chặt lấy bóng chiếc ô lam cho
đến khi màu hoa dã yên thảo hồng nhạt che khuất nó.
“Mưa có rơi và nắng có phai
trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta đã yêu và ta đã mơ,
mơ trăng sao đưa đến bên người.
Một lần gặp gỡ đã như quen thuở nào
một lần gặp gỡ nhưng tình đã xa xưa.”
***
Giá vẽ bằng gỗ thông buổi chiều hè nhạt nắng. Bầu trời xanh, mây trắng xốp và
một chút lững thững uể oải của những giọt nắng vàng nằm ườn trên tán lá. Em cho
màu ra bảng vẽ, sau đó đưa từng nhát cọ mềm mại lên mặt vải được căng phẳng
trên khung tranh. Dưới từng nét cọ khung cảnh mùa hè hiện trên mặt vải thô. Bằng
lăng tím, bò cạp vàng, và một cái lan can được sơn màu ghi xám đằng xa. Người
con trai cao cao với chiếc áo sơ mi trắng, ghi lê đen cúi đầu nhìn xuống mặt bàn trà
đang nghiên cứu một cái gì đó. Em dừng bút, nhúng đầu cọ vào lọ nước và chống
cằm nhìn về phía bên kia, nơi người con trai ấy đang đi tới đi lui nghe một cuộc
điện thoại có vẻ khá căng thẳng.
Hình dáng này em đã nhìn rất lâu, cũng đã vẽ rất nhiều. Nhiều đến nỗi trong tập
tranh mùa hè của em ở quê ngoại không góc nào là không thấy bóng áo sơ mi trắng
ghi lê đen đang bận rộn. Em khẽ cười, nụ cười lúc tươi như nắng, lúc lại héo xuống
ủ rũ.
Này người ơi! bận rộn mãi thế làm sao ngắm được khung cảnh mùa hè tươi đẹp thế
này? Em dừng hẳn bút nhìn mãi cho đến lúc bóng dáng ấy khuất dần sau tấm rèm
dày…. Đầu bút thấm màu nhỏ xuống chân váy loang thành một đốm tròn, người
không còn ở đây, em tiếp tục vẽ lại bằng trí nhớ.
***
Có những hình ảnh thoáng qua chỉ trong một cú chớp mắt để rồi dư ảnh chưa tan
đã biến mất dạng, lưu lại một nỗi ngẩn ngơ. Tôi biết em vào nhiều mùa hè trước,
váy trắng viền hoa nơi gấu váy, túi xách đeo chéo màu xanh cổ vịt, em tung tăng
bước đi trên con đường trải hoa điệp vàng hòa trong sắc tím của vài cánh bằng lăng
lác đác mặc cho người đi phía sau em vừa khệ nệ kéo chiếc vali nặng trịch vừa gọi
với theo nhắc chừng em đi chậm lại. Em như một con bướm trắng ngây thơ, vô lo
bỏ mặc cho tất cả âm thanh réo gọi bên tai.
Ngôi nhà em đến là ngôi nhà với chiếc cổng cao phủ dày dã yên thảo tím nhạt mà
từ ban công nhà tôi chỉ nhìn xéo một chút là thấy được một phần khung cảnh bên
trong. Một nàng công chúa với lâu đài cổ tích, một cánh bướm trắng giữa vườn hoa
thơm ngát đầy sắc màu. Đấy là tất cả những ấn tượng của tôi về em và về thế giới
của em.
Đàn guitar treo trên chiếc đinh hơi ghỉ ngay cạnh kệ sách, lâu nay không chạm đến.
Lâu đến nỗi những sợi dây đàn mảnh đã nặng trĩu bụi trên mình. Sáu tháng kể từ
khi mùa hè trước kết thúc. Sáu tháng kể từ lúc tôi dừng hẳn kì nghỉ của mình để
chạy theo những chuyến đi dồn dập. Tôi không nhìn lại cây đàn, tôi cũng chẳng
hàng ngày ngóng tìm bóng dáng em trong cơn mưa bằng lăng tím…. Và tôi cũng
ngừng việc thỉnh thoảng lại ngây ngô như một gã khờ, im lặng không nói… chỉ
mặc tim mình loạn nhịp trước một nụ cười bâng quơ.
***
Chiều nay ban công xám vắng người, cửa kính đóng chặt và rèm cửa thì được kéo
lại, phủ kín không gian bên trong, che luôn cả bóng dáng em vẫn hằng trông
ngóng. Em ngồi thừ người trên chiếc ghế tựa nơi ban công rộng với tay chạm vào
tán mận vươn mình mắc vào lan can, chạm được cả vào những chùm quả tí hon
xanh non xinh xắn. Em khẽ thở dài….
Người bận rộn suốt ngày chẳng có lúc nào ngơi nghỉ. Từ sáng sớm đến tối mịt rèm
cửa phòng người luôn khép chặt, chỉ thỉnh thoảng hiếm hoi em mới thấy được
bóng người thoáng qua chỉ trong tích tắt. Cuộc sống vốn cuồng quay cuộn chảy,
người cũng bị nó cuốn đi mất rồi sao? Giống ba, giống mẹ, giống tất cả mọi
người…. chỉ để lại cho em một cái bóng nhàn nhạt.
Em chống cằm nhìn về phía xa xôi. Thỉnh thoảng em lại chẳng nhớ được nhiều
việc để rồi ngồi cả ngày đăm chiêu vắt óc nghĩ về nó. Rốt cuộc em thấy người từ
khi nào? ra sao? vì sao mà em cứ mãi dõi theo người dù chưa một lần trò chuyện
cũng như không dám mở miệng bắt đầu một cuộc làm quen? Em sợ cảm giác
chông chênh hụt hẫng nếu như người không đáp lại. Chỉ vì em là con gái nên nỗi
sợ đó nào phải nỗi sợ vu vơ.
Nắng nhạt dần, đèn trong nhà lóe sáng. Nhưng chỉ nơi ấy, cánh cửa vẫn im lìm, từ
từ trầm lặng chìm mãi, chìm mãi vào bóng tối…
***
Không gian ngột ngạt, nóng hực như cái lò nung sau một mẻ gạch. Hai ngày không
về nhà, cửa sổ vẫn đóng, căn phòng như suýt chết chìm trong bức bối. Tôi kéo rèm
cửa, mở tung những cánh cửa gương được viền khung sắt, chờ những cơn gió hiếm
hoi của mùa hè ghé thăm, đem lại cho tôi chút sức sống. Vẫn im lìm trong bóng
tối, tôi tựa vào lan can nhìn lên bầu trời đêm trong trẻo cô đơn, không mây, không
trăng, có chăng chỉ là vài ngôi sao le lói sáng, buồn, mờ nhạt. Tôi thở dài, nhả từng
vòng tròn khói thuốc vào không khí…. Bên kia, cách một con đường lớn, đèn vẫn
sáng, tôi lại lặng lẽ nhìn bóng em loay hoay bên giá vẽ.
***
Có những ánh mắt đi ngang qua nhau như những con đường chạy song song không
thấy giao điểm. Để rồi trong vô tình ta lặng lẽ yêu. Để rồi bỗng nhiên ta trở thành
chiếc bóng lẩn khuất trong đêm, mơ hồ ôm một chút ngọt đắng đơn phương nhìn
về phía ấy. Đến bao giờ những ánh mắt đi lạc mới chạm vào nhau, ánh lên bao yêu
thương cất giấu. Đến bao giờ ta đi qua nhau đủ nhiều để quyết định ngoái lại níu
kéo một ánh nhìn…. Đến bao giờ ta có đủ can đảm để nói rõ thành lời: ‘ngay từ
ánh mắt, ta đã yêu nhau” ?
***
Em khoác chiếc túi vải màu xanh rêu trên vai, thẩn thơ bước đi trong một ngày
nắng hừng hực. Phía trước mặt con đường về nhà trằn trọc nằm không yên, những
chiếc bóng nắng nhảy múa loạn xạ như muốn thoát khỏi cái nhiệt độ rất là hè, 39
độ C. Em vuốt tóc mai ướt đẫm vừa xốc chiếc túi trên vai khiến những lọ màu va
vào nhau lộc cộc. Những bản vẽ trên tay cũng bắt đầu bị mồ hôi tay làm lem nhem
đôi chỗ cần được trải ra cuộn lại.
Gió, mang theo hơi nóng, mạnh mẽ, dữ dội, xáo tung từng đám hoa điệp vàng rơi
rụng hai bên vỉa hè. Gió mang chúng đi xa, gom lại. Cứ thế, thổi tung rồi gom lại
như một trò đùa của kẻ vô công rỗi nghề. Những bản vẽ vô tư tuột khỏi bàn tay
nhỏ, chạy theo cơn gió, như tấm ván lướt nhiều màu trên những cơn sóng vàng,
giữa cái nắng như nung. Em khẽ lầm bầm vài câu cáu gắt, túm lại tà váy, ôm vội
chiếc túi vào lòng, nhảy từng bước lớn đuổi theo những kẻ ham chơi đáng ghét
đang nhảy múa ngày càng xa.
Bức tranh bay xa mãi, cho đến lúc nó lặng im nằm trước mũi chân tôi, vô tình hay
hữu ý? Là duyên trời hay chỉ là một phút nhập nhằng của những sợi chỉ số phận,
thoáng gặp rồi lại thoáng quên?
Bức tranh lan can sắt màu ghi đã cũ, chiều hè nắng nhàn nhạt mỏng manh. Một
bóng đen mờ ảo trong cái ánh nắng cũng mờ ảo chẳng rõ ràng. Một vệt đen quen
thuộc, đánh ngay vào tầm mắt của tôi. Tôi ngẩn người, em cũng ngẩn người gượng
gạo.
“Anh, cho em xin lại bức tranh.” Em vừa cúi đầu vừa nói. Giọng nghe nghèn
nghẹn như sắp khóc đến nơi.
“Đây này!” Tôi khom người nhặt bức tranh lên, rồi gộp nó vào chung với những
bức tranh khác bị em túm chặt nhăn nhúm đến đáng thương. “Đưa nào, anh buộc
lại cho.”
“Dạ thôi…. Đừng!!” Em hốt hoảng vươn tay chộp lại, rồi như òa khóc khi nhìn tôi
xếp lại từng bức một, một cách gọn gàng. Những bức tranh nắng hè rực rỡ và một
cái vệt đen hình người ảm đạm sau lan can sắt màu ghi đã ghỉ.
“Hàng xóm, lần sau có vẽ thì vẽ rõ cái mặt hộ anh để anh còn đòi bản quyền hình
ảnh nữa chứ!” Tôi bật cười. Cái nắng gắt mùa hè bỗng dịu đi thấy rõ khi tôi vô tình
biết được: Thật ra chúng tôi đều nhìn thấy nhau nhưng chẳng bao giờ can đảm
cùng nhìn một lúc để nhận thấy vẫn có một người âm thầm theo dõi ta từ ô cửa
phía đối diện. Nếu như can đảm hơn, có lẽ thời gian trôi qua đã chẳng là ba bốn
mùa hè kéo dài đến gần như vô vọng.
“Hàng xóm này! Chúng ta làm quen nhé!”
Em đỏ mặt đứng ngây người giữa nắng, giữa những cánh điệp vàng bay bay lửng
lơ trong gió.
Tôi mỉm cười, lặng lẽ cất sâu vào trong một bí mật nho nhỏ không thể nói thành lời
với em: “Thật ra, tôi cũng đã lặng lẽ nhìn em từ rất lâu, rất lâu rồi em ạ!”