lời yêu thương thật lòng

Cơn giông kéo mây đen mù trời, gió giật từng cơn làm ngọn cây xào xạc, ngả

nghiêng, giẫy giụa. Dòng người hối hả cuống cuồng chạy trốn cơn mưa. Duy chỉ

có hắn, bình thản lê những bước chân vô hồn trên vỉa hè. Hắn buông nụ cười mỉa

mai, nhạt nhẽo, thầm nghĩ: Họ điên cả rồi, mưa mà cũng sợ...

Hắn không sợ mà còn rất thích mưa. Mưa làm tâm hồn hắn thư thái, làm dịu đi

những cơn bức bối, buồn phiền trong lòng. Mưa luôn là cứu cánh của cuộc đời hắn.

Tiếng mưa lộp bộp gõ rầm rầm trên những mái tôn, mỗi lúc một nhanh, một to. Rồi

mưa giăng trắng xóa, mịt mùng, con đường trở nên vắng ngắt, buồn da diết. Hắn

mặc cho nước mưa chảy vào mắt, vào mồm, thỉnh thoảng mới giơ tay vuốt để nhìn

rõ đường đi...

Chẳng có điều gì khiến hắn phải tự hành hạ mình thế, chỉ bỗng dưng hắn thấy

buồn. Hắn thấy cô đơn. Hắn là đại gia, là một người phong độ, thành đạt. Hắn là kẻ

ăn chơi khét tiếng, dày dạn tình trường. Đồng tiền trong tay hắn hút các cô gái xinh

đẹp lao vào hắn như những con thiêu thân. Nếu muốn, chỉ cần hắn bấm bất kỳ số

máy nào trong chiếc di động nhỏ xinh của hắn, tức thì có ngay một nàng chân dài

lao đến ủ ấm trái tim cô đơn của hắn.

Nhưng chiều nay, hắn thấy tất cả vô vị, nhàm chán. Những cái vuốt ve nũng nịu,

những lời ngọt ngào âu yếm, những người tình bốc lửa, những bữa ăn chơi thâu

đêm, những cảm giác khoái lạc... làm hắn lợm giọng. Chỉ mới hôm qua thôi, hắn

thấy hắn là kẻ ban phát, vậy mà chiều nay hắn nhận ra mình chỉ là kẻ dại khờ ngu

muội bị lợi dụng, bị đẽo gọt, đục khoét. Chiều nay cơn sốt làm hắn tỉnh ra. Nằm

một mình trong ngôi nhà mênh mông, nhìn bầu trời âm u tắt nắng, nỗi cô đơn như

rứt từng miếng thịt của hắn. Hắn muốn khóc như một đứa trẻ mà không sao khóc

được. Hắn thấy thèm bóng dáng của một người đàn bà ở bên, một người đàn bà chỉ

để dành riêng cho mình hắn, thật lòng với hắn. Hắn bật vùng dậy, lao vào cơn

giông.

Cơn sốt kéo hắn vào nhà chờ xe bus. Hắn giật mình khi có một mùi hương nhè

nhẹ, dễ chịu, thoang thoảng. Hắn nhận ra một đôi trai gái đang quấn quýt ôm nhau.

Nhận thấy mình thật vô duyên khi nhìn họ, nhưng cơn sốt làm hắn thấy đầu óc

quay cuồng, mặc cho đôi tình nhân ngỡ ngàng, hắn ngồi phịch xuống ghế, tựa đầu

vào tấm sắt lạnh giá. Hắn chập chờn nghe tiếng mưa như gào thét trên những mái

tôn, lúc xa lúc gần.

Không biết bao nhiêu chuyến xe qua, bao nhiêu người lên xuống, hắn giật mình

bởi một bàn tay ấm rực lay nhè nhẹ cánh tay hắn, tiếng gọi khe khẽ: “Anh gì ơi,

anh ơi. Nhà anh ở đâu để em đưa anh về”. Hắn lờ mờ nhận ra một cô gái trẻ, gầy

quắt đang cúi xuống ngang tầm mắt hắn. Hắn thều thào:

- Tôi không có nhà.

- Thế thì em biết đưa anh đi đâu bây giờ? Em đưa anh vào đồn công an nhé?

- Đừng, cô cứ mặc tôi ở đây. Nếu cô là người tốt thì cho tôi về nhà cô tối nay, mai

tôi sẽ đi. Tôi là người tốt, cô đừng lo.

Cô gái ái ngại, đắn đo. Hắn lại nhắm mắt, thiêm thiếp. Trong mơ màng hắn nghe

loáng thoáng trong tiếng mưa: “Em đưa anh về nhà em vậy. Nhưng anh có đi được

không, nhà em chỉ cách đây 500 mét thôi”.

*

Sức sống của con người mãnh liệt thật. Hắn tưởng hắn chết ở nhà cô gái đó, vậy

mà chỉ có mỗi bát mì ăn liền và viên thuốc cảm mà hắn tỉnh như sáo. Hắn ngắm

mình trong bộ quần áo cũ cô gái mượn bác hàng xóm già cho hắn mặc mà cứ tủm

tỉm, vui vui trong lòng. Hắn nhớ lại lúc cô gái dìu hắn về. Bàn tay hắn giờ đây vẫn

như còn thấy chiếc xương vai nhô cao của cô gái khi hắn vịn vai cô. Hắn vẫn như

nghe tiếng cô thở hổn hển, tiếng lẩm bẩm dỗ dành của cô: Cố lên anh, cố lên nhé,

cố lên, chỉ một chút nữa thôi... Hắn nuốt dòng nước mằn mặn mà thấy nỗi cô đơn

tan chảy.

Hắn thu mình trong chiếc chăn sờn cũ, he hé mắt ngắm cô gái đi qua đi lại dọn

dẹp, giặt giũ quần áo cho hắn. Khi đã xong hết việc, cô gái đến bên giường, đặt tay

lên trán hắn, cô khẽ reo: Ôi, may quá, đỡ sốt rồi! Hắn mở to mắt. Cô gái cúi xuống

nhìn hắn. Đôi mắt cô rất to, trong veo, ánh lên một sự vui mừng hồn nhiên trẻ thơ:

- Anh thấy thế nào? Đỡ chưa? Em lấy nước anh uống nhé. Anh làm em sợ hết hồn.

Mà sao đang ốm anh lại đi đâu vào lúc mưa gió thế? - Cô gái tủm tỉm, rồi hạ giọng:

- Anh cãi nhau với chị ấy hả? Giận vợ bỏ nhà đi hả?

- Anh nghèo thế này ai người ta lấy mà có vợ. À, anh hỏi em nhé. Sao em dám cho

anh về nhà em? Em không sợ anh sao?

Cô gái bật cười như đứa trẻ:

- Nhà em có gì đáng giá đâu mà sợ anh lấy trộm. Còn em cũng đâu có ở đây mà sợ

anh. Lát nữa em sang ngủ nhờ nhà bác chủ, anh ngủ đây một mình, anh có sợ thì

sợ. Rồi cô ngần ngừ hỏi: "Thế hàng ngày anh ở đâu?".

- Anh ở trọ, nhưng chưa có tiền nộp nên bị đuổi, may mà em cho ở nhờ đêm nay

đấy, chứ không thì anh đành ngồi ở chỗ nhà chờ xe bus cho đến sáng.

- Chủ nhà anh ác nhỉ. Người ta đang ốm mà cũng đuổi! - Mặt cô gái chợt buồn

thiu: "Nói thế thôi, chứ em cũng đã có lần bị đuổi như anh rồi đấy".

- Em kể về em đi. Nhà em ở đâu?

- Em thì có gì mà kể. Nhà em nghèo chết ấy mà - ngần ngừ giây lát, như đắn đo,

rồi cô gái kể: “Suýt nữa là em không được đi học, em phải thề là không xin tiền bố

mẹ, tự kiếm tiền để đi học bố mẹ em mới đồng ý cho em học đại học đấy. Nhiều

bữa cuối tháng hết tiền ăn, tụi bạn cùng phòng phải chia sẻ mỗi đứa một thìa cơm

để cứu tế. Ăn miếng cơm thấy tủi thân lắm, nhưng biết làm sao được. Đi kiếm việc

làm thêm thì đi đến đâu người ta cũng lắc đầu, đâu cũng đòi “có ngoại hình” mà

chẳng đâu hỏi trình độ. Ngay đến làm gia sư mà em cũng bị chê vì ngoại hình xấu.

Chỉ có chân rửa bát thuê là không cần ngoại hình thôi. À, em vừa nhận được lương

đấy. Em cho anh vay để mai anh nộp tiền trọ nhé”.

- Em biết anh là ai mà cho anh vay. Nhỡ anh không trả thì sao?

- Em nói thế để anh khỏi tự ái thôi, chứ em định bụng cho anh luôn đấy, không đòi

đâu. Em cũng đã được người tốt giúp nhiều rồi, bây giờ em cũng muốn làm người

tốt một lần xem sao. Cô gái bật cười như trẻ thơ: “Biết đâu kiếp này, em làm nhiều

việc tốt, kiếp sau em lại không nghèo nữa, hi hi hi”.

- Anh biết bói đấy. Em có tin không? Không phải chờ đến kiếp sau đâu. Kiếp này

em cũng sẽ rất giàu. Số em sẽ lấy được người chồng giàu, lại rất yêu em.

Cô gái mơ màng, nghe như nuốt từng lời của hắn, nhưng rồi cô rơm rớm:

- Em cám ơn anh. Em biết anh nói thế cho em vui thôi, chứ làm sao mà em giàu

được. Mà em cũng không cần chồng giàu, em chỉ cần người ấy yêu em là được.

- Em không tin anh ư? Anh nói chính xác trăm phần trăm đấy. Chỉ đến mai là có

một người giàu có đến cầu hôn em thôi.

Cô gái lại cười khanh khách, vỗ nhè nhẹ vào cánh tay hắn rồi đứng dậy, cô nói:

- Anh đúng là một ông thày bói tốt. Nghe anh nói thế là em thấy vui rồi. Thôi, anh

ngủ đi nhé. Sáng mai em đi học sớm. Anh cứ ngủ đến bao giờ muốn dậy thì dậy.

Nếu anh đi thì cứ khóa cửa lại rồi gửi chìa khóa cho bác chủ nhà hộ em. Tiền em

để trên bàn nhé. Khi nào anh rỗi lại đến đây xem bói cho em. Em đi ngủ đây.

Trong bóng đêm, hắn như thấy tiếng cười trẻ thơ của cô gái gầy còm yếu ớt mà

nhân hậu đến xao lòng. Hắn tủm tỉm trong bóng đêm. Đây là lần đầu tiên hắn

không cho tiền con gái mà lại được con gái cho tiền, cho ă

n.

Gió vẫn rin rít thổi. Mưa vẫn gõ lộp bộp trên mái tôn. Trời vẫn lạnh mà sao người

hắn ấm sực. Hắn nằm một mình mà chẳng thấy cô đơn. Hắn nghĩ đến ngày mai.

Ngày mai hắn sẽ được nói lời yêu thương thật lòng...