
Tớ Cũng Vậy

Nó – một đứa con gái bình thường nếu không muốn nói là xấu học hành ở mức tàng tàng,
nói chung tạm chấp nhận được – đang gắng sức tập trung trong khi cả lớp, có vẻ như là
vậy, đang rôm rả nói chuyện. Thật khó có thể biết được cô đang nói cái gì khi ngồi giữa
máy chục cái mồm như thế này, mà lại còn ngồi cuối nữa chứ. Với lại lớp nó tận 26 đứa
con gái cơ mà, tha hồ mà buôn chuyện.
Nhỏ bạn thân nó – Phụng – cũng đang ngồi im lặng bên cạnh nó. Chắc tại thấy nó im
lặng nên nhỏ cũng không nói, nhưng khác với nó – đứa đang há hốc mồm như nuốt từng
lời giảng của cô, nhỏ đang ngồi đọc truyện với lập luận dở hơi mỗi khi nó cằn nhằn là
đọc truyện cũng là một phương pháp học văn. Ngẫm thì cũng đúng, nhờ ham truyện mà
nó học nổi nhất môn văn trong vô vàn các môn học khó nhằn.
Reng… reng… reng. Ra chơi, nó với nhỏ bất đắc dĩ lết thân đi xuống sân hươ những
động tác mà tất cả mọi người đều đồng ý là động tác " Đuổi ruồi mà ruồi không thèm
bay”. Rồi, nó thẳng tiến tới thư viện còn nhỏ bạn thì bước lên cầu thang. Mở tờ báo ra mà
đầu óc nó cứ lang thang ở đâu đâu ý. Haiz, nó thở dài tự nhiên nhớ những ngày đầu tiên
bước vào trường bỡ ngỡ, vậy mà giờ đã thành học sinh cuối cấp, anh chị đầu đàn rồi!! Mà
kể cũng lạ, mấy đứa bạn cùng lứa với nó, đứa nào ít nhất cũng có 1-2 lần cảm nắng rồi,
ngay cả con bạn thân của nó cũng thế. Vậy mà, nó bây giờ chỉ mới nảy sinh tình cảm, chỉ
mới dừng lại ở một sự thích nhẹ!!! Cũng phải thôi, tính nó hơi lộn xộn: nhanh nóng,
nhanh lạnh. Đứa nào bình thường à chịu được nó thì coi như kì tích. Nó ăn mặc phải nói
là quê mùa, mẹ mua bộ nào mặc bộ ấy, thậm chí đến Tết con người ta sắm 3-4 bộ, nó
không có gì cũng được, miễn sao có đồ mặc, k phải khỏa thân là được rồi!!! Đứa con gái
nào tuổi nó cũng biết ăn diện, không dám ăn đồ nóng sợ nổi mụn, còn nó ăn nào là sầu
riêng, mì tôm,..thế mà chả thấy hột mụn nào, hay thật! Trước khi đi học, ai thì nó không
biết, chứ nó thì chải, chải, buộc xong. Không kẹp, cài gì hết, lôi thôi, rách việc. Còn đồ đi
học, quần đứa nào, trai gái gì bó hết, may mà con trai lớp nó chưa ó vụ này, nhưng quần
nó vẫn để vậy chả bó băng gì hết á. Đôi khi nhỏ bạn hỏi nó: "Nếu mẹ cậu mà mua đồ con
trai chắc cậu cũng mặc nhỉ?” – "Uh! Mặc được là tớ mặc tuốt” Nó thản nhiên trả lời. Bởi
vậy nên nó chả cảm được đứa nào và cũng chẳng đứa nào thèm cảm nó. Như vậy cũng tốt

vì nó không phải lo nghĩ nhiều và cũng không phải lo chia tay "em dế yêu” của nó.
Nhưng mà nó vẫn không thể chuyên tâm vô học hành được vì nó bị nghiện truyện và
face. Truyện thì không nói làm gì rồi nhưng face kìa, cai mấy lần rồi mà không được. Đối
với mọi người thì nghe có vẻ nghiêm trọng nhưng với nó thì bình thường, đơn giản vì
face – cái thế giới ảo này đã làm nó như xích gần hơn với đám bạn cũ. Đang miên man
theo dòng cảm xúc thì nó bỗng giật mình bởi tiếng nói của một thằng con trai "Dì, quyển
Văn Cao tác gia và tác phẩm ở đâu vậy? Cháu tìm mà không thấy!” Rồi! Tai nó bỗng
dưng không thèm hoạt động nữa, ù luôn. Không lẽ… Trước giờ trong lớp nó hầu hết mấy
đứa con trai chả bao giờ giúp đỡ nửa thế giới còn lại cả, lau giùm cái bảng hay khiêng cái
ghê cũng "never” thế mà giờ lại có đứa chườn mặt xuống thư viện mượn cho nó quyển
sách sao? Khó tin mà có thật. Nó vội quay về với tờ báo khi vô tình mắt chạm mắt với
thằng con trai kia.
Ra về, hốt đồ vô cặp nó thấy quyển sách của Nam Cao, mỉm cười, nó vội nhét vô cặp rồi
thong thả bước ra phía nhà xe. Đang nhảy chân sáo, hát vu vơ thì Phụng hớt hơ, hớt hải
chạy tới không nói không rằng kéo nó đi như bay tới bảng thông báo. A! Đây là bảng
điểm khảo sát mà! Những cái tên lần lượt hiện ra…Tên nó kia rồi! Ôi! 9 văn, 8 anh, 8
toán, 8,3 được quá, nó chả hi vọng toán còn anh thì sốc vì toàn làm bậy, văn hơi hài lòng
chút chút. Nó đứng thứ 3 lớp kìa, vui ghê ( lần đầu lọt vài top 5). Trước nó là ai nhỉ, xem
nào. Ờm… trên nó là nhỏ bạn thân 8; 9; 9; 8,6 biết là nhỏ giỏi toán mà. Đồng hạng với
nhỏ là người nhắm mắt nó cũng biết là ai, là Phi chứ ai!!! Cao nhất đương nhiên không ai
khác ngoài Phong 8, 10, 10. Quá đỉnh, hâm mộ ghê! "Công nhận Phong giỏi nhỉ” – Nhỏ
bạn thầm thì. " Chiều đi trà sữa ăn mừng nhá!” – Nó cười rồi leo lên xe phóng về nhà.
----------
- Dậy má! Định ngủ đến bao giờ nữa? Có định đi sinh hoạt nữa không? – Phụng gọi
nó.
- Ừ! – Nó uể oải trả lời
5 phút sau, nó đã sẵn sàng để xuất phát. Trời khá lạnh, nó cố vượt gió để chở con bạn đi
thật nhanh đến trường. Gió cứ quật ầm ầm, mưa bắt đầu rơi. Cất xe, hai đứa ù té chạy lên
lớp. Trời cứ mưa nhỏ thôi nhưng mưa mãi làm mọi người tưởng như sẽ không bao giờ

ngừng được. Trường nó chả sinh hoạt được gì nhiều, lôi trong cặp ra quyển sách của Nam
Cao nó chạy tới đống cặp vứt lăn lóc trên bàn, nhét vội vào cái cặp xanh dương đậm ơi là
đậm rồi từ tốn bước ra ngoài chuẩn bị thi đấu.
Nó thề, từ nhỏ tới lớn nỏ chỉ thích đá cầu và đá bóng. Mà trường nó vui lắm cơ. Tổ chức
bóng đá nam nữ, 6 nam, 6 nữ. Trời thì như chiều lòng người, tạnh mưa hẳn. Mà Phong,
Phi với Phúc – 3 đứa nó hâm mộ ( vì học giỏi ý mà) cũng ở trong đội bóng nên nó cũng
vui vui. Sau một hồi tranh nhau bốc thăm, lớp nó bốc phải lớp a3. Tụi nó thua một trận
liểng xiểng. Thật ức chế quá mà!!! Quá bực đám lớp nó quyết định lên lớp ăn uống, đập
phá, dù sao thì cả đám cũng mệt rồi!
Đập phá xong thì cũng đã quá trưa, dọn dẹp mệt phờ người, khi ngước mặt lên thở thì lớp
chính thức còn 4 đứa. Nó, nhỏ Phụng, Phúc và Phi. Lững thững bước xuống cầu thang nó
thích thú reo lên khi thấy xung quanh được bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc:
"Ôi!! Đẹp quá!! Cứ như ở thiên đường vậy á!” Nhưng câu hỏi của Phi làm nó tụt hết cảm
xúc: "Cậu chết rồi hay sao mà lại nói vậy?”. Thế là trong màn sương mờ mịt, ở cái sân
trường không một bóng người ngoài 4 đứa tụi nó, có 2 đứa đuổi nhau. Gì thì gì chứ chọc
nó thì người nó cảm, nó cũng không tha. Mệt và lạnh nó buột miệng: "Ê, Phúc cho tớ ôm
cậu một cái đỡ lạnh nha!” . Phúc chưa kịp phản ứng thì Phi nhảy tới dang hai tay đứng
trước mặt nó: "Ôm tớ nè! Dám không?” – "Sao không!” Nó nghênh mặt lên. Tuy mạnh
miệng vậy nhưng quả thực là nó không dám. Tại nó cũng chỉ định đùa với Phúc cho vui
thôi mà!!! Chợt lóe lên một ý nghĩ, nó nói: "Mà tớ thích ôm Phúc cơ, không phải cậu.
Nếu thích thì cậu ôm tớ chứ mắc gì tớ phải ôm cậu”. Cười nham hiểm, nó biết tuy nó cảm
Phi nhưng Phi với nó như kẻ thù, suốt ngày hục hặc với nhau với lại còn 2 đứa kia nữa
mà, lo gì! Thế rồi nó tung tăng bước đi nhưng bị Phi chạy tới trước chặn lại, nó dừng lại,
đưa ánh mắt dò hỏi. Bỗng Phi ôm ghì lấy nó. Hoảng hốt, tim nó dộng thình thịch vào
lồng ngực. Nó toan đẩy Phi ra nhưng sức Phi mạnh hơn nó nhiều vả lại có một lực gì đó
đã ngăn cản bàn tay nó lại. Im lặng…Phi thì thầm vào tai nó: "Đã ấm chưa?”, nói xong
Phi bỏ đi một mạch, Phúc cũng chạy theo. Chỉ còn Phụng và nó. Không biết hôm đó nó
đã về nhà bằng cách nào. Tất cả những gì nó nhớ về ngày hôm đó là cái ôm kia…
---------

Tuổi mới lớn, sự nông nổi là điều khó tránh khỏi, đôi khi điều đó sẽ đưa ta đến những kết
cục bi thảm, nhưng đối với nó thì chỉ là sự hối hận, tiếc nuối mà thôi.
Hiện tại, nó thực sự không hiểu nổi tình cảm của mình nữa rồi. Giờ nó hơi lung lay, chả
biết thế nào là đúng thế nào là sai nữa. Nó học không được giỏi anh với toán. Phi giỏi
anh, luôn giúp đỡ nó tận tình. Phong thì giỏi toán và cũng như Phi, Phong nhiệt tình
giảng cho nó tất cả từ dễ đến khó. Không biết năm nay là năm may mắn hay xui xẻo mà
nó nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy. Tại trước giờ có ai giúp nó đâu, toàn tự lực
cánh sinh không à. Và rồi! Sau một đêm suy nghĩ nó đã quyết định nhận lời ngỏ của
Phong. Trước đó, nó đã thăm dò ý kiến của nhỏ bạn thân và nhận được sự khích lệ, bởi
Phụng, lại theo lập luận dở hơi mà chỉ có nhỏ mới có thể thốt ra được, rằng cứ đồng ý đi,
thứ nhất là được thử cái cảm giác vui, buồn, quan tâm,… thứ hai là thoải mái đi, gặp gỡ
nhiều người thì may ra hắn để ý đến nó.
Lúc đầu nghe nhỏ nói hơi quái gở, làm gì có chuyện gặp nhiều người thì may ra hắn để ý.
Suốt ngày mặt nóng, mặt lạnh với nhau không để ý lại để ý khi nó đeo bộ mặt bình
thường, không gây chiến nữa. Tin nổi không cơ chứ? Vậy nhưng sau khi trằng trọc, vò
đầu bứt tóc suy nghĩ tốn thời gian thì nó đã đi đến quyết định mà chính nó trước đây cũng
không dám nghĩ tới. Tại như vậy thì với hơi cao với lại nó cũng không thuộc tuýp người
thích con trai học giỏi, đẹp đẽ, "hot boy” hay đại loại như vậy. Thế nhưng bất chấp tất cả
những gì nó nghĩ và nói trước đây, tí nữa thôi nó sẽ làm đổ vỡ loảng xoảng những gì uy
tín, ngây thơ của tuổi học trò. Đang miên man thì nó thoáng thấy một chiếc xe đạp vượt
nó rồi chặn đầu xe nó lại. Là Phi, hừm, người đâu vô duyên, đang vui vẻ thì…
- Tớ biết cậu không thích nhưng hôm nay cúp không?
Không! Bận việc rồi, không cúp được. Mà học sinh ngoan, thần tượng của mấy em xinh
xinh bữa nay dở chứng à?
- Thần shit gì mà tượng. Đang chán, có chuyện buồn nên không muốn đi học. Mà đừng
chọc tớ, cậu bận gì á?
Thực sự là nó không hiểu, bình thường nó với Phi chửi nhau, đánh nhau, ghét nhau lắm
nhưng mỗi khi có chuyện buồn Phi lại rủ nó cúp. Lần đầu thì nó không chịu nhưng dưới
sức khỏe của một thằng to cao nhất nhì lớp thì cố lắm nó cũng chẳng kháng cự lại được