Tớ Cũng Vậy

Nó – một đứa con gái bình thường nếu không muốn nói là xấu học hành ở mức tàng tàng,

nói chung tạm chấp nhận được – đang gắng sức tập trung trong khi cả lớp, có vẻ như là

vậy, đang rôm rả nói chuyện. Thật khó có thể biết được cô đang nói cái gì khi ngồi giữa

máy chục cái mồm như thế này, mà lại còn ngồi cuối nữa chứ. Với lại lớp nó tận 26 đứa

con gái cơ mà, tha hồ mà buôn chuyện.

Nhỏ bạn thân nó – Phụng – cũng đang ngồi im lặng bên cạnh nó. Chắc tại thấy nó im

lặng nên nhỏ cũng không nói, nhưng khác với nó – đứa đang há hốc mồm như nuốt từng

lời giảng của cô, nhỏ đang ngồi đọc truyện với lập luận dở hơi mỗi khi nó cằn nhằn là

đọc truyện cũng là một phương pháp học văn. Ngẫm thì cũng đúng, nhờ ham truyện mà

nó học nổi nhất môn văn trong vô vàn các môn học khó nhằn.

Reng… reng… reng. Ra chơi, nó với nhỏ bất đắc dĩ lết thân đi xuống sân hươ những

động tác mà tất cả mọi người đều đồng ý là động tác " Đuổi ruồi mà ruồi không thèm

bay”. Rồi, nó thẳng tiến tới thư viện còn nhỏ bạn thì bước lên cầu thang. Mở tờ báo ra mà

đầu óc nó cứ lang thang ở đâu đâu ý. Haiz, nó thở dài tự nhiên nhớ những ngày đầu tiên

bước vào trường bỡ ngỡ, vậy mà giờ đã thành học sinh cuối cấp, anh chị đầu đàn rồi!! Mà

kể cũng lạ, mấy đứa bạn cùng lứa với nó, đứa nào ít nhất cũng có 1-2 lần cảm nắng rồi,

ngay cả con bạn thân của nó cũng thế. Vậy mà, nó bây giờ chỉ mới nảy sinh tình cảm, chỉ

mới dừng lại ở một sự thích nhẹ!!! Cũng phải thôi, tính nó hơi lộn xộn: nhanh nóng,

nhanh lạnh. Đứa nào bình thường à chịu được nó thì coi như kì tích. Nó ăn mặc phải nói

là quê mùa, mẹ mua bộ nào mặc bộ ấy, thậm chí đến Tết con người ta sắm 3-4 bộ, nó

không có gì cũng được, miễn sao có đồ mặc, k phải khỏa thân là được rồi!!! Đứa con gái

nào tuổi nó cũng biết ăn diện, không dám ăn đồ nóng sợ nổi mụn, còn nó ăn nào là sầu

riêng, mì tôm,..thế mà chả thấy hột mụn nào, hay thật! Trước khi đi học, ai thì nó không

biết, chứ nó thì chải, chải, buộc xong. Không kẹp, cài gì hết, lôi thôi, rách việc. Còn đồ đi

học, quần đứa nào, trai gái gì bó hết, may mà con trai lớp nó chưa ó vụ này, nhưng quần

nó vẫn để vậy chả bó băng gì hết á. Đôi khi nhỏ bạn hỏi nó: "Nếu mẹ cậu mà mua đồ con

trai chắc cậu cũng mặc nhỉ?” – "Uh! Mặc được là tớ mặc tuốt” Nó thản nhiên trả lời. Bởi

vậy nên nó chả cảm được đứa nào và cũng chẳng đứa nào thèm cảm nó. Như vậy cũng tốt

vì nó không phải lo nghĩ nhiều và cũng không phải lo chia tay "em dế yêu” của nó.

Nhưng mà nó vẫn không thể chuyên tâm vô học hành được vì nó bị nghiện truyện và

face. Truyện thì không nói làm gì rồi nhưng face kìa, cai mấy lần rồi mà không được. Đối

với mọi người thì nghe có vẻ nghiêm trọng nhưng với nó thì bình thường, đơn giản vì

face – cái thế giới ảo này đã làm nó như xích gần hơn với đám bạn cũ. Đang miên man

theo dòng cảm xúc thì nó bỗng giật mình bởi tiếng nói của một thằng con trai "Dì, quyển

Văn Cao tác gia và tác phẩm ở đâu vậy? Cháu tìm mà không thấy!” Rồi! Tai nó bỗng

dưng không thèm hoạt động nữa, ù luôn. Không lẽ… Trước giờ trong lớp nó hầu hết mấy

đứa con trai chả bao giờ giúp đỡ nửa thế giới còn lại cả, lau giùm cái bảng hay khiêng cái

ghê cũng "never” thế mà giờ lại có đứa chườn mặt xuống thư viện mượn cho nó quyển

sách sao? Khó tin mà có thật. Nó vội quay về với tờ báo khi vô tình mắt chạm mắt với

thằng con trai kia.

Ra về, hốt đồ vô cặp nó thấy quyển sách của Nam Cao, mỉm cười, nó vội nhét vô cặp rồi

thong thả bước ra phía nhà xe. Đang nhảy chân sáo, hát vu vơ thì Phụng hớt hơ, hớt hải

chạy tới không nói không rằng kéo nó đi như bay tới bảng thông báo. A! Đây là bảng

điểm khảo sát mà! Những cái tên lần lượt hiện ra…Tên nó kia rồi! Ôi! 9 văn, 8 anh, 8

toán, 8,3 được quá, nó chả hi vọng toán còn anh thì sốc vì toàn làm bậy, văn hơi hài lòng

chút chút. Nó đứng thứ 3 lớp kìa, vui ghê ( lần đầu lọt vài top 5). Trước nó là ai nhỉ, xem

nào. Ờm… trên nó là nhỏ bạn thân 8; 9; 9; 8,6 biết là nhỏ giỏi toán mà. Đồng hạng với

nhỏ là người nhắm mắt nó cũng biết là ai, là Phi chứ ai!!! Cao nhất đương nhiên không ai

khác ngoài Phong 8, 10, 10. Quá đỉnh, hâm mộ ghê! "Công nhận Phong giỏi nhỉ” – Nhỏ

bạn thầm thì. " Chiều đi trà sữa ăn mừng nhá!” – Nó cười rồi leo lên xe phóng về nhà.

----------

- Dậy má! Định ngủ đến bao giờ nữa? Có định đi sinh hoạt nữa không? – Phụng gọi

nó.

- Ừ! – Nó uể oải trả lời

5 phút sau, nó đã sẵn sàng để xuất phát. Trời khá lạnh, nó cố vượt gió để chở con bạn đi

thật nhanh đến trường. Gió cứ quật ầm ầm, mưa bắt đầu rơi. Cất xe, hai đứa ù té chạy lên

lớp. Trời cứ mưa nhỏ thôi nhưng mưa mãi làm mọi người tưởng như sẽ không bao giờ

ngừng được. Trường nó chả sinh hoạt được gì nhiều, lôi trong cặp ra quyển sách của Nam

Cao nó chạy tới đống cặp vứt lăn lóc trên bàn, nhét vội vào cái cặp xanh dương đậm ơi là

đậm rồi từ tốn bước ra ngoài chuẩn bị thi đấu.

Nó thề, từ nhỏ tới lớn nỏ chỉ thích đá cầu và đá bóng. Mà trường nó vui lắm cơ. Tổ chức

bóng đá nam nữ, 6 nam, 6 nữ. Trời thì như chiều lòng người, tạnh mưa hẳn. Mà Phong,

Phi với Phúc – 3 đứa nó hâm mộ ( vì học giỏi ý mà) cũng ở trong đội bóng nên nó cũng

vui vui. Sau một hồi tranh nhau bốc thăm, lớp nó bốc phải lớp a3. Tụi nó thua một trận

liểng xiểng. Thật ức chế quá mà!!! Quá bực đám lớp nó quyết định lên lớp ăn uống, đập

phá, dù sao thì cả đám cũng mệt rồi!

Đập phá xong thì cũng đã quá trưa, dọn dẹp mệt phờ người, khi ngước mặt lên thở thì lớp

chính thức còn 4 đứa. Nó, nhỏ Phụng, Phúc và Phi. Lững thững bước xuống cầu thang nó

thích thú reo lên khi thấy xung quanh được bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc:

"Ôi!! Đẹp quá!! Cứ như ở thiên đường vậy á!” Nhưng câu hỏi của Phi làm nó tụt hết cảm

xúc: "Cậu chết rồi hay sao mà lại nói vậy?”. Thế là trong màn sương mờ mịt, ở cái sân

trường không một bóng người ngoài 4 đứa tụi nó, có 2 đứa đuổi nhau. Gì thì gì chứ chọc

nó thì người nó cảm, nó cũng không tha. Mệt và lạnh nó buột miệng: "Ê, Phúc cho tớ ôm

cậu một cái đỡ lạnh nha!” . Phúc chưa kịp phản ứng thì Phi nhảy tới dang hai tay đứng

trước mặt nó: "Ôm tớ nè! Dám không?” – "Sao không!” Nó nghênh mặt lên. Tuy mạnh

miệng vậy nhưng quả thực là nó không dám. Tại nó cũng chỉ định đùa với Phúc cho vui

thôi mà!!! Chợt lóe lên một ý nghĩ, nó nói: "Mà tớ thích ôm Phúc cơ, không phải cậu.

Nếu thích thì cậu ôm tớ chứ mắc gì tớ phải ôm cậu”. Cười nham hiểm, nó biết tuy nó cảm

Phi nhưng Phi với nó như kẻ thù, suốt ngày hục hặc với nhau với lại còn 2 đứa kia nữa

mà, lo gì! Thế rồi nó tung tăng bước đi nhưng bị Phi chạy tới trước chặn lại, nó dừng lại,

đưa ánh mắt dò hỏi. Bỗng Phi ôm ghì lấy nó. Hoảng hốt, tim nó dộng thình thịch vào

lồng ngực. Nó toan đẩy Phi ra nhưng sức Phi mạnh hơn nó nhiều vả lại có một lực gì đó

đã ngăn cản bàn tay nó lại. Im lặng…Phi thì thầm vào tai nó: "Đã ấm chưa?”, nói xong

Phi bỏ đi một mạch, Phúc cũng chạy theo. Chỉ còn Phụng và nó. Không biết hôm đó nó

đã về nhà bằng cách nào. Tất cả những gì nó nhớ về ngày hôm đó là cái ôm kia…

---------

Tuổi mới lớn, sự nông nổi là điều khó tránh khỏi, đôi khi điều đó sẽ đưa ta đến những kết

cục bi thảm, nhưng đối với nó thì chỉ là sự hối hận, tiếc nuối mà thôi.

Hiện tại, nó thực sự không hiểu nổi tình cảm của mình nữa rồi. Giờ nó hơi lung lay, chả

biết thế nào là đúng thế nào là sai nữa. Nó học không được giỏi anh với toán. Phi giỏi

anh, luôn giúp đỡ nó tận tình. Phong thì giỏi toán và cũng như Phi, Phong nhiệt tình

giảng cho nó tất cả từ dễ đến khó. Không biết năm nay là năm may mắn hay xui xẻo mà

nó nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy. Tại trước giờ có ai giúp nó đâu, toàn tự lực

cánh sinh không à. Và rồi! Sau một đêm suy nghĩ nó đã quyết định nhận lời ngỏ của

Phong. Trước đó, nó đã thăm dò ý kiến của nhỏ bạn thân và nhận được sự khích lệ, bởi

Phụng, lại theo lập luận dở hơi mà chỉ có nhỏ mới có thể thốt ra được, rằng cứ đồng ý đi,

thứ nhất là được thử cái cảm giác vui, buồn, quan tâm,… thứ hai là thoải mái đi, gặp gỡ

nhiều người thì may ra hắn để ý đến nó.

Lúc đầu nghe nhỏ nói hơi quái gở, làm gì có chuyện gặp nhiều người thì may ra hắn để ý.

Suốt ngày mặt nóng, mặt lạnh với nhau không để ý lại để ý khi nó đeo bộ mặt bình

thường, không gây chiến nữa. Tin nổi không cơ chứ? Vậy nhưng sau khi trằng trọc, vò

đầu bứt tóc suy nghĩ tốn thời gian thì nó đã đi đến quyết định mà chính nó trước đây cũng

không dám nghĩ tới. Tại như vậy thì với hơi cao với lại nó cũng không thuộc tuýp người

thích con trai học giỏi, đẹp đẽ, "hot boy” hay đại loại như vậy. Thế nhưng bất chấp tất cả

những gì nó nghĩ và nói trước đây, tí nữa thôi nó sẽ làm đổ vỡ loảng xoảng những gì uy

tín, ngây thơ của tuổi học trò. Đang miên man thì nó thoáng thấy một chiếc xe đạp vượt

nó rồi chặn đầu xe nó lại. Là Phi, hừm, người đâu vô duyên, đang vui vẻ thì…

- Tớ biết cậu không thích nhưng hôm nay cúp không?

Không! Bận việc rồi, không cúp được. Mà học sinh ngoan, thần tượng của mấy em xinh

xinh bữa nay dở chứng à?

- Thần shit gì mà tượng. Đang chán, có chuyện buồn nên không muốn đi học. Mà đừng

chọc tớ, cậu bận gì á?

Thực sự là nó không hiểu, bình thường nó với Phi chửi nhau, đánh nhau, ghét nhau lắm

nhưng mỗi khi có chuyện buồn Phi lại rủ nó cúp. Lần đầu thì nó không chịu nhưng dưới

sức khỏe của một thằng to cao nhất nhì lớp thì cố lắm nó cũng chẳng kháng cự lại được

nên nó đành im lặng để Phi lôi đi. Dần dà, có chuyện buồn, thực sự buồn thì Phi lại lôi nó

đi theo…

- Bận việc hỏi nhiều. Với tư cách là người mang ơn cậu, kẻ thù của cậu, tớ khuyên cậu đi

học đi. Lên lớp kể tớ nghe.

Thế là nó phải hi sinh 2 tiết sử và địa để nghe Phi kể. Nó nghe nhưng thực sự thì chỉ nghe

được vài chữ. Nó nhìn Phi vu vơ. Công nhận khâm phục Phi, gia đình như thế, ba như

thế, mẹ như thế mà vẫn học giỏi. Luôn được mấy đứa khác, nhất là con gái hâm mộ, tại

cả cái vẻ đẹp tự nhiên cùng sự bình tĩnh đến lanh lùng của Phi nữa. Nó thì sao nhỉ?? Xem

xét lại thì Phụng và Phong đều mồ côi và Phi thì vậy, cả 3 đều đứng đầu lớp. Còn nó, gia

đình không nghèo nhưng cũng chả giàu, nói chung là đủ ăn nhưng học hành thì như kiểu

chạy nước rút ý. Nước đến chân rồi mới chịu nhảy. Thật chả ra làm sao. Tính nó chả an

ủi ai bao giờ vì nó không biết an ủi và cũng không cần ai an ủi. Vỗ nhè nhẹ lên lưng Phi,

nó đứng dậy, Phi cũng đi mất. Đi luẩn quẩn rồi nó chợt nhớ ra cuộc hẹn nên bước ra

chiếc ghế đá sau trường, đối diện với vườn thực nghiệm, ngồi đó, chờ. Tim đập hơi

mạnh, hít thật sâu, cố lên! Ngước nhìn lên, một thằng con trai; tay đút túi quần, ăn mặc

gọn gàng nhìn rất ổn, khuôn mặt hắn sở hữu mái tóc xéo che một phần trán; đang tựa

lưng vào tường nhìn xa xăm, tai thì đeo phone. Thật chả ra thể thống cống rãnh gì cả, như

hâm ý!!! Nói vậy chứ, bình thường là nó sẽ chạy lại giựt một bên phone nghe rồi đó!

Những lúc như vậy, Phi thường gườm gườm nhìn nó rồi im lặng khi nó liếc một cái sắc

lẹm đáp trả lại, cả vốn lẫn lời nhé. Rồi nó lại nghỉ vẩn vơ, nhớ lại những hình ảnh của

Phi. Lần giựt phone gần đây nhất đã làm nó nhớ tới cái ôm bất chợt đó…

Phong đã đến, ngồi cạnh nó, thì thầm chào nó. Giật mình, 1s..3s lấy lại bình tĩnh, nó nhỏ

nhẹ nói với Phong và yêu cầu Phong không nên phô trương ra vì nó không muốn rắc rối,

vả lại…nó không muốn….ai đó biết!!! Cũng phải, vì trong lớp nó Phong là đứa thông

minh, học giỏi, biết cách ăn nói, có khuôn mặt khá dễ gần, hiền lành nên có rất nhiều

người thăm dò, ngỏ nhưng Phong chưa đồng ý ai cả, nhưng cũng có thể đồng ý mà nó

không biết.

Tưởng chừng nó sẽ thoải mái, thanh thản nhưng mà nó hơi nhầm. Phi bây giờ không còn

nói nhiều nữa, không còn chọc, phá nó nữa. Cũng không ra sau trường nghe phone như

trước nữa. Nó bỗng thấy hụt hẫng, thiêu thiếu thứ gì đó mà Phong không thể cho nó

được. Phi và nó cả hai đều cư xử kiểu như người kia không tồn tại. Chán, buồn, thất vọng

về bản thân!!!

Nhưng đó chỉ là một phần, nó bây giờ đi chơi nhiều hơn, dế yêu được hoạt động nhiều

hơn, vậy nên cũng nguôi đi phàn nào sự mất mát không hề nhỏ kia. Phong luôn quan tâm

tới vấn đề tài chính của nó, mỗi lần nó hết tiền là Phong luôn nạp card cho nó. Nhưng có

một điều mà lâu nay nó vẫn thắc mắc. Luôn có một số điện thoại lạ xuất hiện một tuần

một lần với chỉ một lời nói: " Tuần mới vui vẻ! :v” Cuối tháng thì cái số đó lại gửi cho nó

một cái card và một câu nói: " Không được chết đâu đấy!” Bao nhiêu lần nó nhắn tin hỏi

nhưng không thành công, không hề có một tin nhắn trả lời nào cả. Thế là nó cứ xem như

nhầm sô, mấy cái card nó không nộp để dồn đống trong hộp thư. Thành một thói quen, cứ

sáng thứ 2 là nó lại chộp lấy điện thoại để chờ cái tin nhắn được gửi đến bởi một kẻ vô

danh nào đó. Từ khi Phong đến thì tin nhắn kia cũng biến mất. Thế nên nó nghĩ đó là

Phong, không hỏi, không nói, nó tin chắc là như vậy!!!

Chiều nay, Phong nghỉ học, nó lủi thủi đi xuống thư viện thử năn nỉ cô thư cho nó mượn

quyển Nguyễn Tuân một lần nữa xem sao. Nhưng kết quả thì chẳng khả quan hơn mấy

lần trước, tất cả những gì nó nhận được là lời từ chối của cô. Thất vọng, nó thất thiểu đi

lên lầu, thì thấy Phi, cả hai ngó lơ, nó dong thẳng.

Trong lớp, thấy nhỏ bạn đang đọc truyện, nó khều:

" Ê má! Nghiện vừa vừa thôi, phải quan tâm bạn bè với chứ! Suốt ngày con tìm truyện

cho má đọc giờ má phải giúp con một chuyện”

" Từ khi nào mày bày đặt gọi tao là má vậy?”

" Hồi nãy, mà từ khi nào cậu bày đặt gọi tớ là mày vậy?”

" Vừa xong luôn, hì hì, mà chuyện gì nói nghe coi”

" Ờm, tớ thích quyển Nguyễn Tuân nhưng không mượn được!!!”

" Thì đúng rồi, ở trong cái khoản truyện thì chịu, thôi thì chịu khó kêu Phong nó kiếm

cho, ví dụ như quà sinh nhật chẳng hạn”

" Ờm, nhưng mà tớ thích đọc bây giờ luôn kìa, chờ 3 tháng nữa làm sao chờ nổi”

" Thôi, bây giờ tớ bận rồi, next giùm tớ cái”

Bất mãn với con bạn, ngồi học mà đầu óc nó cứ để ở quanh cái giá sách trong thư viện.

Chuông reo, hốt tất cả vào cặp. nó bỗng thấy quyển Nguyễn Tuân đỏ chói. Khẽ mỉm

cười, nó biết ai làm rồi!!! Nhưng hơi khó hiểu, vì sao hắn biết nó muốn quyển này với lại

nó với hắn coi nhau là người dưng rồi mà… Thôi kệ, đọc nhanh rồi trả.

Đối với một đứa con gái an phận thì có một thằng con trai như Phong ở bên cạnh là mãn

nguyện rồi, không cần biết mọi người nghĩ gì và nói gì. Thế nhưng đối với nó an phận là

ngu, tuy nó không quan tâm tới miệng lưỡi thiên hạ nhưng lời nó của một thằng lớp

trưởng có uy tín sáng chói lớp bên và lại chính là hàng xóm thân thiết của nó thì khó có

thể lờ đi được. Thằng này sáng nay đã báo cho nó một tin khá sốc: "Thằng Phong nó có

vẻ chán mày rồi, nó thay lòng rồi mày ơi!!!” Nó ngạc nhiên, từ trước giờ Phong trong mắt

nó cũng như mọi người luôn, có thể nói là, hoàn hảo, nó nghĩ rồi lại tự chế giễu bản thân.

Nếm mùi vị 2 tháng là quá đủ rồi, dù sao cũng chuẩn bị thi nên thôi chấm dứt cho xong.

Dạo gần đây nó thấy Phong cũng lạnh nhạt nhưng nó chả muốn buồn vì tình cảm nó dành

cho Phong cũng nhạt nhiều rồi. Tuy vậy, nó vẫn thấy buồn buồn, con gái mà, ai nói là nó

không được buồn cơ chứ!!!

Nỗi buồn càng dâng cao khi con Phụng thút thít kể cho nó vào ngày hôm sau đó rằng bà

nội nhỏ mới mất, ông nội thì già yếu mà ba nhỏ lại là con một nên mẹ ocn nhỏ phải về

sống với ông. Mai nhỏ đi rồi!!! Nó khóc như mưa, ôm lấy nhỏ không muốn nhỏ ra đi.

Tình bạn bao nhiêu năm trời 2 đứa cùng vun đúc. Bạn bè của nó bước vô rồi lại vô tình

bước ra khỏi cuộc đời nó, duy chỉ có nhỏ là ở lại không lẽ giờ nhhor cũng bỏ nó…!

Không, không thể có chuyện đó được. Nó không tin, không muốn tin đâu! Vậy là, giờ

đây nó sẽ cô độc, không còn chọc phá với nhỏ được nữa, không còn ai dẫn nó đi ăn, đi

chơi mỗi khi buồn, không còn ai động viên, nạt nộ nó nữa. Hết rồi!

Chiều, nó lang thang các quán, kiếm cho nhỏ cái gì đó để nhỏ nhớ tới nó. Lựa được một

cái chuông gió màu xanh – màu nhỏ thích nhất – với một quyển sổ hồng rồi nó đi ra tiệm

rửa thêm mấy bức hình. Về nhà, bỏ cẩn thận cái chuông gió vô hộp, hí hoáy viết vài chữ:

" Chỉ cần có gió thổi thì chuông gió sẽ kêu ^^”. Rồi tỉ mỉ dán từng bức hình kèm theo

những ghi chú vào quyển sổ. Kết thúc bằng chữ FBF – cái kí hiệu quen thuộc. Đừng quên

tớ nhé!!!

Tối, nó nhắn tin cho Phong và nói khá rõ ràng về mọi chuyện. Không hổ danh là một

người thông minh, Phong đã trả lời " Uk, thì ct, nhưng cần gì thì cứ gọi”. Nó thực không

hiểu nổi con người của Phong. Sau tất cả mọi chuyện nhưng Phong vẫn bình thản không

mảy may thốt lên một câu hỏi hay một câu nói đại loại như thắc mắc vì sao nào khác.

Nhưng như thế lại hay. Giải quyết xong, nó đi tới nhà Phụng, không đủ can đảm để đối

mặt với nhỏ, nó sợ nó sẽ trách nhỏ dù nhỏ chả có lỗi gì nên nó gõ cửa rồi bỏ lại đống quà

trên thềm, nó chạy, chạy mải miết cho đến khi yên phận trong phòng. Nước mắt rơi ướt

nhòe khóe mi, sao vậy nè! Không được khóc, có gì đâu mà khóc, phải mạnh mẽ lên!!! Vớ

lấy điện thoại "Chúc may mắn” gửi cho nhỏ. Nhỏ gọi lại cho nó, bốc máy, nó lặng lẽ

khóc, rồi hai đứa cùng òa lên, cứ thế khóc rồi khi tĩnh lại được, nó với nhỏ nói chuyện

đến thâu đêm cho đến khi nhỏ phải đi và nó chợt nhận ra trời đã sáng!!! Có tin nhắn mới,

mở ra đọc, nó rất đỗi ngạc nhiên, "Ngày mới vui vẻ” nó nhận ra ngay, lại là con người vô

danh kia, dãy số này trước đây đã trở thành 1 dãy số quen thuộc với nó và giờ dãy số ấy

đã trở lại xuất thần y chang lúc biến mất, thật khó hiểu.

Mưa phùn mùa xuân, còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật nó thế mà tất cả mọi chuyện lại

xảy ra như thế này. Sáng vội vã đội mưa đi học. Ra chơi, trời vẫn mưa, nó không dám ở

trong lớp lấy một giây vì nó sợ hình ảnh của nhỏ lại hiện lên. Dù trời mưa nhưng nó vẫn

chạy ra ngoài vườn thực nghiệm. Một sự trống trải bao lấy nó. Nó lại khóc. Nó có quá

yếu đuối không? Thôi thì cứ khóc đi, có ai thấy giây phút yếu lòng này của nó đâu mà.

Giờ nó rất cô đơn, buồn, chỉ muốn chết đi 1 lúc để không phải chống chọi với mọi

chuyện một mình như thế này nữa!!!

Gió thổi, mưa cứ thế rơi nhưng sao nó lại không thấy ướt nhỉ??? Không lẽ, ông trời

thương nó, vén mây chừa lại chỗ khô ráo này cho nó??? Không đời nào, ông trời không

công bằng chút nào, ít nhất là đối với nó. Ngước nhìn lên, trên đầu nó là chiếc dù màu

xanh đậm, Phi ngồi xuống cạnh nó, đút phone vào tai nó bài "You are not alone” của

Julienne Taylor. Nó mỉm cười, một nụ cười hòa cùng nước mắt.

"Just the other night

I thought I heard you cry

Asking me to come

And hold you in my arms

…………………………

You are not alone

I am here with you

Though we're far away

I am here to stay

You are not alone

I am here with you

Though we're far apart

You're always in my heart

For you are not alone

You are not alone...”

Quá lo lắng vì ôn thi nên nó cũng không còn thời gian để buồn nữa. Suốt ngày chui đầu

vào thư viện và không biết như thế nào nhưng chắc mọi người cũng lo vì tất cả hầu như

đều dành thời gian để ôn luyện. Nó với lấy mấy quyển sách đọc ngấu nghiến. Phong, một

tay cầm quyển vở, một tay bấm máy tính lia lịa. Còn Phi thì cứ viết rồi xóa, viết rồi xóa,

rồi lại viết. Đang đọc nó chợt nghe " Happy birthday to you…Happy birthday to you…”

Ai đó, chính xác là Phi đã đút phone vào tai cho nó (ở thư viện không được mở nhạc) và

hí hoáy viết vào tờ giấy " Sinh nhật vui vẻ ^^”. Nó cười tươi rói. Nói thật từ trước giờ,

chưa bao giờ nó quên mất ngày sinh của mình vì luôn có nhỏ… lại nhớ nhỏ rồi! Nước

mắt chảy, nhớ nhỏ quá! Nó gục mặt vào vai Phi khóc nức nở. Vỗ nhẹ vào lưng nó, Phi im

lặng.

" Tìm lại quá khứ, với bao giấc mơ tuyệt vời. Dù ngày hay đêm, buồn vui cũng qua rất

mau không u sầu. Nỗi đau nào chỉ là kỉ niệm khó phai…” Nó thoáng giật mình, luống

cuống tìm điện thoại và nghe:

" Nè, sinh nhật vui vẻ nhá!” – đúng là Phụng, chưa gì đã tươm tướp rồi!

" Ờm, nhưng vui không nổi”

" S?”

" Nhớ cậu, chán lắm chả có ai bên cạnh để tớ nạt tớ mỗi khi ăn nhiều, không ai cùng thổi

nến với tớ, cũng chả ai bênh tớ khi tớ bị ăn hiếp nữa”

Bên đầu dây kia, có tiếng thở dài khá khẽ nhưng nó cũng đủ tinh ý để hiểu ra.

" Thôi ráng đi, khi nào có điều kiện cậu về đây với tớ hoặc tới sẽ ra đó thăm cậu. Tớ bận

rồi, bye nhá”

" Bye”

Nó lại thẫn thờ, cứ cái kiểu này thì học vô được nữa mới lạ.

" Nè!” – Phong khều nó

" Hả” – Nó giật mình suýt nữa thì không biết đến sự tồn tại của Phong luôn.

" Nhạc điện thoại cậu hay ghê á!” - Phong nhìn nó cười đểu.

" Ờ…thì….thôi học bài đi” – Nó đánh trống lảng

" Thì học”. Chắc Phong cũng không muốn làm khó dễ nó nữa đây mà. Thật may cho nó,

Phong mà hạc hỏi nó thì…mà hỏi vậy thôi cũng đủ làm mặt nó đỏ rồi. Bình thường là

Phong chọc cho nó khóc luôn rồi á, nhưng sao hôm nay hắn hiền vậy ta. Chắc do sinh

nhật nó. Mà công nhận bài hát đó hay ghê. Nó nghe một lần mà thích mê luôn. Nhớ cái

lần đó nó thi rớt phần đọc diễn cảm – dẫn chương trình, thế là Phong nhét cho nó nghe

bài này. Xong về nó để nhạc chuông luôn ^^

" Chỉ một lần thôi nhé, vấp ngã với những sai lầm. Cố quên hết tất cả giận hờn yêu

thương lạc lối…” Nó vu vơ hát mà không để biết rằng có một thằng con trai đang nghe

nó hát và thầm mỉm cười.

------------------

Đôi khi quá mệt mỏi vì những chuyện không tốt, những việc sai lầm đã xảy ra nhưng

chưa bao giờ là quá muộn để mỉm cười hay đơn giản là để đón nhận, mở rộng trái tim để

yêu thương có thể chạm đến. Có khi như thế lại tốt hơn là cứ lùi lũi một mình, không

chịu chia sẻ với ai. Và nếu có một người luôn xuất hiện lúc mình cần thì tại sai lại không

mở lòng nói chuyện, tâm sự với họ nhỉ? Họ có thể không giúp được gì nhưng ít nhất cũng

đã chịu lắng nghe, cũng đã an ủi và làm mình thấy tự tin vào bản thân hơn…

Một năm học nữa lại sắp kết thúc, một năm khá vất vả, có nhiều chuyện xảy ra mà thực

tình đến bây giờ nó vẫn thắc mắc không biết nó đã vượt qua bằng cách nào nữa. Nói

chung mọi chuyện khá suôn sẻ. Nó, sau khi cố gắng vứt bỏ mọi thứ để học hành cho đúng

nghĩa và nhờ sự giúp đỡ hết công suất cũng như những lần xuất hiện quá đúng lúc của

Phi nên đã lọt được vào top 3 ( mà cũng nhờ nhỏ Phụng về quê thì nó mới có cửa). dạo

này thi cử nhiều nên nó với nhỏ cũng ít liên lạc. Chắc liên hoan xong phải thông báo, hỏi

thăm nhỏ mới được. Nó làm bạn tệ quá!!! Thôi, vô liên hoan cái đã. Hình như hơi ồn ào

mà nó thì không thích ồn ào cho lắm. Lén ngó xung quanh, nó chạy nhanh xuống thư

viện. Sao mà nó lại có cảm giác hồi hộp nhỉ. Kì ghê có chuyện gì nữa đâu, mọi việc đã

ngã ngũ hết cả rồi mà! Nó bây giờ đã khác rồi. KHông còn dạng cảm xúc lẫn lộn nữa. Nó

đã biết kiểm soát tình cảm của mình rồi!!! Vậy thì tại sao? Không thể tập trung vô trang

sách được nữa, nó bước ra ngoài, theo thói quen, bước chân đưa nó ra sau trường. Cố

gắng bước thật chậm. Ngôi trường, nơi lưu giữ rất nhiều kỉ niệm đẹp của nó, nhìn ngắm

thật kĩ. Vài ngày nữa thôi, nó sẽ phải bước tới, bỡ ngỡ với ngôi trường mới. Lúc đó sẽ

nhớ lắm… Ngồi xuống chiếc ghế đá quen thuộc, nó gọi cho Phụng

" Thế nào rồi, khỏe không?”

" Tàm tạm, chưa đến nỗi phải vô bệnh viện. Dạo này không thấy gọi. Bận à?”

" Ừa, mệt phờ người ra”

" Tớ cũng có khác gì đâu. Mọi chuyện thế nào rồi”

….

Đang say sưa nói chuyện, tuy chỉ là mấy câu vô thưởng vô phạt nhưng cũng đủ để làm nó

ấm lòng, bỗng tai kia của nó vang lên bài "Nobita trót yêu Xuka”. Nó sững người, có khi

nào linh cảm của nó đúng không? Phía đầu dây bên kia, Phụng biết là có chuyện khá đặc

biệt, vì bài hát khá to nên nhỏ cũng nghe thấy sơ sơ, nên cúp máy. Nó nhìn sang bên

cạnh. Đúng như nó nghĩ và hi vọng, Phi đang ngồi đó nhìn lên bầu trời. Không biết nói

gì, nó cũng im lặng. Mỉm cười. Thật không hiểu nổi nó, nhanh khóc cũng nhanh cười,

nhưng như vậy có lẽ tốt hơn, giải thoát được những ức chế trong lòng.

"Này” – Nó giật mình nhưng không quay lại, Phi vẫn đang nhìn trời – "Cậu biết không?”

"Không” – Nó ngây thơ xen vào trả lời

"Im, để tớ nói, để tớ nói”

" Nhưng tớ có một số thắc mắc” – Nó không chờ Phi trả lời mà nói luôn – " Sao cậu biết,

hôm bữa ý, là tớ đang muốn đọc quyển Nguyễn Tuân?”

" Thì tại tớ vô tình đi ngang qua và nghe thấy cậu nói với dì thôi. Mà thôi, thắc mắc

chuyện gì đâu á. Nghe đây, chuyện của cậu với Phong, tớ không muốn nhắc lại nhưng tớ

xin lỗi, tớ phải nói, từ khi bắt đầu tớ đã biết mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả vì bộ mặt

của Phong tớ thấy rõ nhất, tớ với Phong đã từng là bạn thân nhưng từ khi mẹ cậu ấy mất

thì Phong cũng hoàn toàn biến mất, tớ không còn nhận ra Phong nữa!”

"Chuyện của tớ với Phong…sao…sao…cậu….biết…?” – Nó nhìn Phi lắp bắp, ngẫm thấy

cũng không pải lỗi của Phong, chỉ là do cậu ấy, có lẽ, có một giây phút yếu lòng nào đó

đã làm cậu ấy quá đau không thể chịu nổi nên sự thể nó mới như thế.

" Lúc đó tớ đang nghe nhạc, nhớ không, khi cậu nói với Phong cũng là lúc phát xong tất

cả các bài hát nên tớ nghe cũng là điều hiển nhiên thôi. Vấn đề tớ muốn nói ở đây là…”

" À mà, sao cậu luôn biết xuất hiện đúng lúc vậy? Không lẽ cậu biết phép đọc tư tưởng à”

Nó hồn nhiên cắt ngang. Bực mình vì lúc quan trọng thì lại bị cắt ngang xương, nhưng

vẫn cố giữ giọng bình thản Phi nói:

" Vì tớ luôn quan tâm, dõi theo, muốn bảo vệ cậu, không muốn cậu khóc, được chưa?

Nếu cậu không muốn, cậu thấy phiền thì…” Đang nói thì Phi bị nó bịt miệng, nó cười

cười:

"Rồi, rồi, tớ chỉ tò mò thôi. Cậu cứ nói tiếp đi”

" Ờm, sau khi tớ xác định đúng suy nghĩ, tình cảm của bản thân, tớ đã quyết định nhắn tin

cho cậu mỗi sáng thứ 2 – Nó há hốc mồm – Rồi khi chuyện cậu với Phong, tớ khá thất

vọng nhưng sau đó tớ nhận ra được suy nghĩ của Phong và hành động của cậu, tất cả đều

nói lên rằng tớ vẫn còn cơ hội. Thế nên khi Phụng phải về quê, không phải tớ lợi dụng

đâu – Phi vội giải thích khi bắt gặp ánh mắt của nó – chỉ là tớ muốn, tớ không muốn cậu

buồn, chỉ muốn cậu vui lên thôi, vì vậy nên tớ đã nhắn tin lại cho cậu” – Tự mỉm cười,

Phi tiếp:

"Ờ - hít một hơi thật sâu, Phi dõng dạc – Thực ra thì tớ thích cậu lâu rồi!”

Im lặng, tuy nó đã đoán ra từ trước nhưng vẫn khá sốc. Trước giờ nó chưa bao giờ và có

lẽ là không bao giờ dám nghĩ rằng sẽ có người thích nó, một đứa như nó – một đứa chả

được việc gì cả!!! Rồi, nó nghĩ nó cũng cần nói với Phi, ít nhất cũng là một câu gì đó.

"Tớ cũng vậy!” – Nó phá vỡ im lặng – " Nhưng mà tại sao?”

" Tại vì…chả sao cả!”

"Ờm, tớ cũng nghĩ thế, đơn giản thích là thích thôi, chả cần lí do gì sất!”

….

Buổi hôm đó, có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nó. Mưa, mưa rào mùa hạ. Nó

với hắn không chạy mưa, chỉ đơn giản là ngồi đó đón nhận cơn mưa và cùng nhau cảm

nhận nó. Mưa nắng kìa! Tạnh mưa…cầu vồng xuất hiện. Nó chợt nhận ra rằng " Có rất

nhiều cách để đón nhận những cơn mưa. Nhưng nếu bình thản đón nhận nó, không trốn

tránh thì sẽ có ngày chúng ta được chiêm ngưỡng vẻ đẹp hút hồn của cầu vồng…