Chấm! Để Bắt Đầu Chứ
Không Phải Kết Thúc
Con người là một sinh vật lạ lùng nhất trên trái đất.
Suốt đời họ cứ đi tìm cái gì đó hư ảo trong cái vòng tròn lẩn quẩn và chẳng
bao giờ biết hài lòng với cái mình đang có là gì!
* *
*
Cô không yêu anh. Chưa một lần nào, chưa bao giờ. Thế nhưng cô vẫn quyết
định lấy anh. Vì anh yêu cô, anh có xe hơi, có căn hộ cao cấp, có học thức, có
địa vị xã hội, chỉ vậy. Anh biết điều đó nhưng anh vẫn tiếp tục theo đuổi cô và
rồi cầu hôn cô. Anh tin, một ngày nào đó anh sẽ làm cho cô yêu anh thật sự,
bằng hôn nhân, bằng những gì anh đang sở hữu và bằng tất cả những gì anh
có thể làm được cho cô.
Nhiều người bên ngoài nhìn vào vẫn luôn tự hỏi rằng vì sao anh cao to thế,
bảnh bao thế, giàu có thế, học thức thế… Cớ gì anh cứ phải bám riết theo và
săn đuổi cô cho bằng được trong khi cô chỉ là một cô gái bình thường. Bình
thường nhưng không tầm thường. Cô xinh, cái xinh theo kiểu bướng bỉnh,
ngang ngạnh và góc cạnh với một lối sống lạnh lùng, vô tâm.
Cô không yêu anh là bởi vì anh đã đuổi theo cô, anh vồn vã với cô còn cô thì
lại đuổi theo và vồn vã với một người khác, một người cô thích và người đó thì
chưa một lần nào thích cô, chưa bao giờ. Chính vì thế mà cô quyết định lấy
anh. Sau một hồi rượt đuổi mệt mỏi trên trường đua. Cô quyết định dừng lại
và chấp nhận làm kẻ bị thua cuộc. Anh đã thắng và đã tóm được cô trên tờ
giấy hôn thú nhưng có lẽ anh nhầm, kẻ thua cuộc vẫn luôn hướng về cái đích
mà cô ấy luôn khao khát để có được…
* *
*
"Đi ngủ đi em!" – Anh đến bên cô, xoa đôi vai gầy và đưa tay định gấp chiếc
laptop trên đùi cô lại.
"Em đang bận, anh ngủ trước đi!" – Cô nói, cố đẩy anh ra và mở lại chiếc lap.
"Sáng mai rồi hãy viết tiếp! Bây giờ đã 2 giờ rồi mà?"
"Anh cũng biết bây giờ đã 2 giờ rồi sao. Anh cũng vừa mới về đấy thôi?" – Cô
ngước lên nhìn anh vặn hỏi lại.
"Anh xin lỗi, ở công ty có nhiều việc quá và anh phải cố để giải quyết nốt
chúng!" – Anh nhìn cô, nói thật lòng rồi ngã qua phía bên kia giường nằm
nghiêng sang nhìn cô.
"Ừm, em biết rồi, anh ngủ trước đi, em cũng phải viết nốt xong phần kịch bản
này!"
"Thôi nào, em giận anh à? Anh bù cho nhé? Lại đây!" – Anh ngồi dậy và ôm
chằm lấy cô, hôn vào gáy.
"Không, em không giận, để em yên làm việc nào!"
"Để mai đi, khuya rồi mà!" – Anh nài nỉ. Đôi môi anh ghì chặc lấy môi cô và
đôi bàn tay ve vuốt dọc sống lưng. Cô cố phản đối nhưng không thành, đành
đẩy chiếc lap sang một bên và với tay nhấn công tắc chiếc đèn phía bên trên.
Người ta nói rằng đàn bà không yêu làm tình vẫn thường hay mở mắt. Cưới
nhau được 3 năm, đã có một đứa con trai 3 tuổi đầy kháu khỉnh nhưng cô vẫn
không tài nào nhắm mắt được mỗi khi anh và cô yêu nhau như những lúc như
thế này. Anh không hề biết điều đó, luôn luôn họ luôn yêu nhau trong cái thứ
ánh sáng lờ mờ hắt vào từ cái cửa sổ trong căn phòng giữa tầng 12 của tòa
chung cư cao cấp và cô luôn luôn mở to hai đôi mắt trừng trừng nhìn lên trần
nhà, nơi có chùm đèn như cái xoắn ốc bằng thủy tinh được chạm khắc tinh
xảo và đắt tiền. Nhìn, nằm im và khẽ rên hừ hừ như một con mèo bị lạnh bởi
nhiệt độ từ chiếc máy điều hòa âm tường đang xối xả phà hơi trên đầu.
Chỉ vậy mà nhóc Biu ra đời. Nhóc Biu, con trai của cô và anh – 24/8 năm nay
nó sẽ tròn 4 tuổi. Thằng nhóc có đôi mắt to và cái miệng nhỏ xíu giống cô, và
một sống mũi cao cùng cái đầu thông minh y hệt anh. Dù không yêu anh
nhưng cô yêu nó lắm. Cô yêu nó hơn bất cứ cái gì cô có, nó là con của cô và
anh, thế nhưng cô vẫn luôn tự hỏi, tại cớ nào mà cô vẫn không thể yêu được
anh? Cớ nào mà sao khi anh chạm vào cô, cô chưa bao giờ cảm thấy mãn
nguyện và hạnh phúc?
* *
*
Nhưng khốn nạn thay, cô lại luôn cảm thấy thỏa mãn và khao khát được
nhiều hơn với người đàn ông ấy. Người đàn ông mà cách đây 4 năm cô đã
từng rượt đuổi đến mỏi mệt và rồi buộc lòng phải dừng lại. Có lẽ sẽ chẳng bao
giờ có điều gì tồi tệ xảy ra nếu cô không gặp lại người đó. Vào một chiều mưa
cô dắt Biu đi café ở một quán cô hay ra ngồi và vô tình gặp lại người đàn ông
đó. Nhóc Biu không thích người đàn ông đó, nó nhìn anh ta với một cái nhíu
mày khó chịu và ra vẻ hờn dỗi mẹ thật nhiều khi nó nhìn thấy trong một cái gì
đó ánh lên trong mắt mẹ nó, nó vẫn chưa đủ lớn để hiểu đó là gì, nó chỉ biết
gọi điều đó nôm na là một sự ấm áp. Điều nó chưa bao giờ thấy ở mẹ đối với
"baba iu" của nó.
Chiều đó café cô không yên với Biu, thằng nhóc hết quậy phá các thức uống
trên bàn rồi thì làm mặt ụ ngồi ôm chiếc ipad trên tay không thèm tô vẽ màu
như mọi khi nó vẫn hay làm. Lát sau nữa, nó kêu đói bụng, đòi mẹ dắt đi ăn
mì xào ở phố Cây Thị. Cô dành phải tạm biệt người đàn ông cô đã từng nhớ
nhung đến phát ốm để dắt con mình đi ăn. Chiều hôm đó khi vừa rời khỏi
café, khi vào xe ngồi và mẹ lái xe đi qua phố Cây Thị, Biu đã bị mẹ mắng cho
một trận vì tội không ngoan khi mẹ đang ngồi nói chuyện với bạn mẹ, điều
Biu chưa bao giờ bị mắng! Nhóc Biu buồn hiu ngồi trong oto nhìn ra ngoài
cửa kính, gương mặt phúm phím của nó ụ xuống, hai đôi mắt to long lanh sụp
buồn, cái môi nhỏ mím lại. Nó nhớ ba nó kinh khủng, ba nó đi công tác nước
ngoài gần cả 2 tuần nay sao mà chưa thấy về. Tối nào ba cũng gọi điện cho nó
nhắc nó đi ngủ sớm và phải ngoan với mẹ sau đó ba bảo nó đưa máy cho mẹ,
nó lon ton ôm cái điện thoại chạy sang phòng mẹ, nghe tiếng bước chân nó
bước dồn, mẹ nó tắt đèn và nói khẽ qua cửa phòng.
"Gác điện thoại đi ngủ sớm đi Biu, nói với ba mẹ ngủ rồi, mai mẹ sẽ gọi lại
cho ba!"
Và thằng nhóc 3 tuổi lủi thủi ôm chiếc điện thoại về phòng, khẽ nói:
"Ba ơi, mẹ ngủ mất tiêu rồi!"
* *
*
Một tối, Biu ở nhà một mình với dì Tám. Mẹ nó vắng nhà. 7 giờ tối mẹ gọi
điện thoại cho nó và bảo nó ăn xong, học bài và đi ngủ, tối nay dì Tám – người
giúp việc cho nhà nó hằng ngày sẽ ngủ lại với nó vì mẹ có việc đột xuất trên
công ty không về được. Tối đó, ba nó gọi điện hỏi mẹ nó đâu. Nó làm thinh, lát
sau, nó nói như mọi khi "Ba ơi, mẹ ngủ mất tiêu rồi!"
Rồi 2 tuần liên tiếp đó mẹ nó lại hay vắng nhà vào buổi tối. Thằng nhóc 3 tuổi
chẳng biết gì vẫn phải ở nhà và trực điện thoại một mình. Anh ở Mỹ và buồn
vô vàng vì cả khối công việc đang bộn bề rối ren, anh chỉ cảm thấy bớt căng
thẳng khi cố dành chút thời gian của giờ nghỉ trưa để gọi điện cho con trai và
vợ mình nhưng chẳng lần nào cô bắt máy. Cô luôn đi ngủ trước nhóc Biu.
Anh biết cô không muốn bắt máy bởi cơ bản nhiều lần anh gọi cho số di động
của cô, cô luôn ậm ừ và bảo đang bận hoặc đang ngủ. Công việc khiến anh
mệt mỏi, sự hờ hững của cô sau biết bao thứ anh cố xây dựng và dành tất cả
cho cô khiến anh càng mệt mỏi. Anh chẳng biết phải làm thế nào thì cô mới có
thể quay đầu lại về phía anh, nhìn lại tình cảm của anh, dù chỉ một lần, một
lần duy nhất.
* *
*
Một ngày mưa, nhóc Biu thấy mẹ nó dẫn một người đàn ông về nhà. Sau khi
cởi bỏ chiếc áo khoác da ướt sũng trên người ra, nó nhận ra đó là người đàn
ông mà nó đã gặp ở quán café hôm nọ cùng mẹ. Tối đó, mẹ cho dì Tám về và
bảo rằng người đàn ông đó sẽ ngủ ở so-pha trong nhà nó đêm nay và đúng là
thế thật.
Tối đó, 10 giờ rồi mà ba vẫn chưa gọi điện cho nó. Nó cứ nằm trong phòng và
thao thức chờ điện thoại của ba sẽ lại reo như thường ngày. 11 giờ, nó vẫn
chưa ngủ. Rồi 12 giờ. Nó vẫn thao thức lăn qua lăn lại ôm con gấu Teddy to ơi
là to mà ba nó đã mua cho nó vì nó trả lời được câu hỏi bằng tiếng Anh của
ba.
12 giờ. Nó ôm con gấu chạy sang phòng mẹ định hỏi xem vì sao hôm nay ba nó
không gọi điện về cho nó. Đi qua mấy bậc cầu thang và bậc đèn hành lang,
nhóc Biu đưa tay định gõ cửa nhưng nó im thinh thít khi nghe tiếng mẹ nó
đang la ú ớ gì đó trong phòng. Cánh cửa không khóa, nó đẩy nhè nhẹ và bất
chợt nó đứng nín thinh nhìn cảnh tượng mẹ nó đang ôm chặc lấy người đàn
ông lạ trên chiếc giường của ba và mẹ nó.
Nhóc Biu không biết nó sẽ đứng đó đến bao giờ nếu ba nó không bất ngờ đẩy
cửa và kéo chiếc vali bước vào phía bên dưới cầu thang. Giật mình, nhóc Biu
quay xuống và gọi to
"Ba ơi!"
Ba nó mỉm cười nhìn lên và bước thật nhanh lên cầu thang trong bộ đồ vest
đầy mệt mỏi. Vừa lúc ba nó bước lên thì mẹ nó cũng hoảng hốt từ trong phòng
nhìn ra. Trong căn hộ chung cư tầng 12 một đêm mưa có 4 người. Hai đàn
ông, một đàn bà và một đứa nhóc lên 3, tám đôi mắt nhìn nhau. Chẳng ai nói
một lời nào…
* *
*
Chẳng có gì ầm ĩ, chẳng có gây gổ, ghen tuông, đánh đấm hay một lời cãi cọ.
Anh ôm xốc nhóc Biu lên vai và bước nhanh khỏi cầu thang, ra khỏi căn hộ và
đóng rầm cửa. Bên ngoài trời vẫn mưa như muốn trút hết nước xuống nhấn
chìm cả thành phố trong đêm nay. Cô cúi gầm mặt và ngồi sụp xuống sàn nhà,
trên người không một mảnh vải. Người còn lại lặng lẽ mặc quần áo vào và kéo
cô đứng dậy, khoác chiếc sơ-mi lên người cho cô và nói khẽ với cô rằng "Anh
về đây!"
Cánh cửa lại một lần nữa đóng rầm.
Cô bật khóc giữa đêm, trơ trội, nửa rên rỉ nửa gào thét. Điều gì đã khiến
người ta trở nên tội lỗi và đau đớn thế này? Vì cái gì nhỉ?
* *
*
Anh lái xe như điên trên đại lộ như muốn té toạt mặt đường và xé toạt những
giọt mưa nặng nề đang xối xả từ trên trút xuống, ngồi kế bên là nhóc Biu bé
nhỏ đang run rẩy vì sợ tốc độ lao vun vút của ba nó, điều đáng sợ mà chưa
bao giờ nó thấy ở ba nó lúc này. Sự giận dữ và đau đớn tột cùng. Khi ba nó
dừng xe ở một đoạn đường nào đó thì trời đã hết mưa, cuối lằn chân trời đã
ửng tím. Nhóc Biu và ba nó đã quá mệt mỏi. Nó ngồi trong lòng ba nó và ngủ
yên trên xe như thế… rất lâu, rất lâu.
* *
*
Chẳng có gì xảy ra trong những ngày tiếp đó. Mọi thứ bình thường đến khó
chịu. Chẳng ai nói với ai trong bữa ăn tối gượng gạo nhanh chóng rồi về
phòng đóng rầm cánh cửa. Cô thường ở lì trên công ty đến tận khuya rồi về
để tránh gặp mặt anh trong những bữa ăn. Cô sợ sự im lặng đó đến ám ảnh.
Anh chẳng còn tha thiết ngủ ở căn phòng đó nữa, anh ghê tởm nó và chẳng
bao giờ bước chân lên đó, Anh nhờ dì Tám dọn hết tất cả đồ đạc của anh
xuống phòng của nhóc Biu và luôn cố gắng tranh thủ đi làm về sớm, đón nó ở
trường mầm non, đưa nó đi ăn, mua sách đọc cho nó nghe và ôm nó ngủ mỗi
buổi tối.
Còn cô thì vẫn thường âm thầm hỏi dì Tám xem họ đã sinh hoạt như thế nào,
anh về lúc mấy giờ, đã ăn uống gì chưa và thường nhìn anh cùng nhóc Biu
ngủ qua khe cửa ở phòng nó, đôi khoe mi rưng rưng nước mắt và quay về
phòng ngồi một mình trên chiếc giường rộng thênh thang nhìn những vệt sáng
từ chiếc cửa sổ hắt vào… chẳng hình thù, chẳng thể gọi tên.
* *
*
Ngày 24 tháng 8 năm…
Cô đang ở công ty và viết dang dở phần kết của đoạn kịch bản cô đang theo
đuổi thì chợt tiếng chuông điện thoại ngân dài. Cô uể oải đứng dậy, liếc nhìn
chiếc hộp quà cô đã gói từ hôm qua cho nhóc Biu và chốc nữa về nhà cô sẽ
tặng cho nó, dù cô đoán, có lẽ thằng nhóc nhận nhưng sẽ không tíu tít như
những lần sinh nhật trước nữa. Cô đứng dậy, tay phải nhấc điện thoại và đưa
ống nghe lên tai, tay trái khẽ kéo chiếc rèm cửa và bất ngờ khi thấy bên ngoài
trời đang mưa. Những giọt nước chảy dài trên mặt kính thành những đường
ngoằn ngèo khó hỉu.
"Alo?"
"Xin cho hỏi đây có phải là cô T.A không ?"
"Vâng, tôi là T.A!"
"Thưa cô, tôi rất tiếc phải thông báo với cô rằng, chồng cô và con trai cô đã
qua đời vì tai nạn oto trên đại lộ số 5. Có thể vì trời mưa quá to, mặt đường
trơn, tầm nhìn kém nên chiếc xe tải đã đâm vào chiếc Toyota biển số 0782
màu đỏ - của anh Đ.Q – chồng cô. Khi chúng tôi đưa người đến thì chồng và
cả con trai cô đã không còn. Cả hai đều bị chấn thương ở phần gáy quá mạnh
dẫn đến tử vong. Chúng tôi xin chia buồn với cô và những người thân trong
gia đình. Còn bây giờ, phiền cô đến đây để làm các thủ tục nhận xác và xác
nhận sự việc cùng…."
Cô buông thỏng ống nghe. Hai đôi mắt chẳng còn chút cảm xúc nào. Cô chạy
băng băng ra khỏi công ty, đội mưa đội gió đến chổ con trai và chồng cô đang
nằm bất động. Người ta đã rửa sạch các vết máu trên người thằng bé và anh.
Trông họ cứ như đang ngủ trên chiếc cán trải nệm trắng tinh ở phòng xác.
Gương mặt Biu như đang mỉm cười vì thích thú một cái gì đó còn anh thì
nhắm nghiền đôi mắt thâm quầng, lộ rỏ vẻ mệt mỏi. Chẳng có một lý do nào
để khiến cô tin rằng họ đã không còn sống. Họ vẫn đang hiện hữu trước mặt
cô, sờ sờ và thật đến khó tả. Cô run run nắm lấy đôi bàn tay anh và Biu, quỳ
xuống bên chiếc nệm. Khóc thét lên gọi tên cả hai như đang cố hy vọng họ sẽ
đáp lại nhưng vô vọng. Chồng và con trai của cô sẽ không bao giờ có thể gọi
tên cô một lần nào nữa.
* *
*
2 tuần sau lễ tang cô như một cái xác, trắng bệch và gầy nhom. Chẳng buồn
viết lách hay ra ngoài, chẳng buồn gặp bất cứ ai. Suốt ngày cô ném mình vào
căn phòng của con trai và chồng cô đã từng rất giận và buồn cô ở đó. Suốt
ngày, cô chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của anh – với dòng tin nhắn
nháp đang viết dỡ mà cô nhận lại từ những người thu dọn hiện trường tai nạn
gửi đến.
"Vợ à, hôm nay là sinh nhật tròn 4 tuổi của con trai chúng ta đấy! Em nhớ mà
phải không? …Anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh và con đã giận em rất nhiều
nhưng… có lẽ lỗi không phải là ở em. Tại anh… Anh xin lỗi nhưng anh rất
yêu em... nên em à, hôm nay anh gửi em tin nhắn này là để muốn nói với em
rằng, anh và con đã tha…."
Dòng tin nhắn nháp chỉ vỏn vẹn có vậy. "Anh và con đã tha…thứ" – Anh vẫn
chưa viết ra trọn vẹn và anh đã mất.
Mọi thứ khép lại. Không phải là hồi kết mà chỉ mới là bắt đầu. Từ nay, cô
phải tự biết cách để sống với những gì ở lại! Để trả giá cho sự khao khát rượt
đuổi đã từng của cô, một cái giá rất sòng phẳng!