MỸ THUẬT SÓC TRĂNG
Dù chưa hết năm - nhưng 2006 có thể được xem như năm được mùa của mỹ thuật
các Tỉnh Đồng bằng sông Cửu Long với việc trong vòng chưa đầy một tháng hai
tỉnh Cà Mau và Sóc Trăng đồng loạt đưa các sáng tác về trưng bày giao lưu với
công chúng và bạn bè đồng nghiệp tại thành phố Hồ Chí Minh .
Nếu trước đó nửa tháng Cà Mau chọn Hội Mỹ thuật TP/HCM để trưng bày- thì đến
ngày 19/9 Sóc Trăng chọn Bảo tàng Mỹ thuật để triển lãm 60 tác phẩm của 23 tác
giả, của hội viên trung ương và hội viên địa phương. Việc đem tranh lên triển lãm
tại thành phố Hồ Chí Minh lần này của Sóc Trăng là một việc làm đáng hoan
nghênh, bởi nếu so sánh về tương quan thì Cà Mau hơn hẳn cả về số lượng hội
viên toàn quốc lẫn lực lượng đào tạo từ trường lớp chính quy. Và do đó cũng phải
thấy đây là một cuộc triển lãm mà anh em Sóc Trăng đã cố gắng hết sức mình. Cái
nhìn đầu tiên với một tỉnh lẻ có số lượng anh em hoạt động mỹ thuật ít - ở năm
phòng tranh dàn ra phía mặt tiền bảo tàng là những tác phẩm mang dấu ấn của một
vùng đất có dân tộc Khmer sinh sống lâu đời hết sức rõ nét. Và vì vậy từ những
sinh hoạt lễ hội như Múa Chadăm, Đua ghe ngo, Nhịp điệu ngũ âm, Lễ nghênh
ông, Lễ hội Oc om bóc,... đến những sinh hoạt trong lao động hằng ngày như Bội
thu, Thu hoạch trước mùa lũ, Chợ chiếu, Được mùa hành tím, Bến cá, Ca đêm,
Mùa gặt... rồi cả những phong cảnh quê hương như Xóm cũ, Góc bếp, Nắng vàng,
Buổi sáng ở Sala, Bến chợ ngày mưa... đều được phản ánh vào trong các tác phẩm
mỹ thuật một cách chân chất chan chứa một cảm tình yêu thương nồng thắm.
Ba chất liệu được xem như chủ lực của phòng tranh với nghề nghiệp vững vàng là
sơn dầu ,dán giấy và in khắc. Cánh chim đầu đàn Hồ Văn Hưng tham dự triển lãm
với những tranh sơn dầu to gần như choáng hết bức vách tường, hầu hết mang chủ
đề về lễ hội. Trong đó Mừng hội đua thuyền trình bày toàn cảnh một lễ hội nổi
tiếng của dân tộc Khmer cho thấy những nhà sư trong áo cà sa vàng đang đứng làm
lễ ở giữa, xung quanh là những thiếu nữ trong trang phục dân tộc đang múa hát bên
cánh trái, trong khi các thanh niên người cầm lộng, người đánh trống, người chơi
đàn rô-nel-es đang hăng say biểu diễn bên phía phải. Tranh với phong cách tạo
hình tốt, sử dụng những đường nét kỷ hà giản đơn, màu sắc rực rỡ như tranh dân
gian khiến người xem như thấy đang diễn ra trước mắt một sinh hoạt vui chơi rất
được người dân vùng Đồng bằng sông Cửu Long yêu thích. Môi trường SOS của
Nhâm Phước Thọ sử dụng những mẫu giấy màu xé nhỏ ráp lại , diễn tả những chất
độc hại như bụi, khói, rác thải, nước thừa, bùn đất... đang lan toả khắp mặt tranh.
Và tất cả đã hoà quyện lại để hình thành dòng chữ SOS với hình ảnh đứa bé bị biến
dạng được bố trí ở giữa để nói lên chủ đề tác giả muốn xây dựng là môi trường
đang kêu cứu. Biến tướng thời số của Liêu Ngọc Tấn với hình ảnh những con số
chạy dọc ngang trên khắp mặt tranh và ẩn bên dưới đó là một con mắt mở to, cái
tai giương lên nghe ngóng và bàn tay sẵn sàng chực chờ click chuột. Tác phẩm cho
thấy thể loại đồ hoạ vi tính của Sóc Trăng về mặt kỹ thuật đã đạt được phần hiện
đại và biết tinh lọc để diễn đạt được ý tưởng tốt. Hạnh phúc của gia đình người cựu
chiến binh của Ngô Thanh Sử với hình ảnh người nông dân còn mặc áo lính đang
cùng với những người phụ nữ trong gia đình rê lúa cạnh cây rơm, trong khung
cảnh yên bình với chú trâu đang nằm ngơi nghỉ. ánh sáng của những hạt lúa vàng
lấp lánh chạy dài theo độ di chuyển nghiêng nghiêng của cái sàng và thúng tạo
nhịp điệu và màu sắc sinh động cho tranh.
Rồi Nhật nguyệt của Huỳnh Khắc Thảo, Bội thu của Nguyễn Tiến Dũng, Bến cá
của Diệp Trường Phú, Điểm tựa của Lê Quốc Toàn, Chợ chiếu của Lê Quang
Minh, Múa Cha dăm của Lý Lết. Tín ngưỡng của Ngô Thanh Bình... tất cả là bức
tranh đồ sộ về một vùng quê có những con đường rộng im ắng chạy dọc theo mé
sông, những ngôi chùa Khmer cổ kính núp dưới bóng hàng cổ thụ xanh tươi và
những đêm lễ hội nhộn nhịp đông vui, cờ hoa rực rỡ...
Mặc dù một số tranh còn chưa thoát được những bài bản nhà trường, chưa mạnh
dạn phá cách nhằm đi tới sáng tạo. Nhưng nhìn chung với sự hiện diện của nhiều
tác phẩm sáng tác theo các trường phái Siêu thực, Tượng trưng, Biểu hiện, Hiện
thực, phòng tranh đã có được sự phong phú trong thể hiện để người xem có thể
cảm nhận không khí nghệ thuật mà các tác phẩm này đã bộc lộ.