
NHÀ BÁO VÀ NHAN SẮC
Nhưng nghề báo còn cần nhan sắc nữa!
Nhận định này của tôi có phải là do cô hoa hậu Việt Nam vừa rồi là sinh
viên báo chí hay không? Dứt khoát là không vì chẳng có gì bảo đảm một học
sinh báo chí sẽ ra làm báo chí, nhất là khi đã đội được vương miện!
Nhận định này căn cứ vào thực tế rõ ràng do hiện nay, ít ra trong lĩnh vực
văn hóa văn nghệ, các phóng viên của chúng ta phần lớn là phụ nữ, ấy chết,
là con gái mới đúng.
Từ văn học tới sân khấu, từ ca nhạc tới điện ảnh cho tới phóng sự xã hội, các
nữ phóng viên đang tung hoành, xâm chiếm, đè bẹp, biểu dương tài năng, trí
tuệ và... sắc đẹp.
Nếu các bạn được may mắn dự vài liên hoan phim Việt Nam gần đây, các
bạn sẽ thấy trong khi nữ diễn viên đã ít, đã cũ, đã già, đã im lặng thì các nữ
nhà báo đang đông, đang trẻ lại đang cười nói rộn ràng. Mà chẳng cứ gì
xinê, những cuộc khai trương đêm nhạc, cắt băng triển lãm hoặc ra mắt
chương trình, nữ “nhật trình” đang đóng vai trò thu hút rất mạnh mẽ.
Tại sao thế nhỉ?
Thế giới từ lâu đã tuyên bố nghề truyền thông là nghề nguy hiểm. Vừa phải
chịu sức ép tâm lý nặng nề của công chúng, của ban biên tập và... bạn bè ban

biên tập, vừa phải đến những vùng có chiến sự ác liệt, chịu đựng chen lấn,
xô đẩy, thiếu an toàn, thiếu... tắm rửa. Toàn là những thứ đáng ngại với phái
đẹp, cho nên số lượng các cô gái chọn nghề này không hề đông, và các giải
báo chí có uy tín cũng ít khi lọt vào họ.
Và ở ta thì sao?
Ở ta thì chả có luật lệ rõ ràng. Các phóng viên lấy tin không phải lúc nào
cũng bằng nguyên tắc về tính dân chủ và công khai (nhất là trong lĩnh vực
nghệ thuật) mà trong sự quen biết, sự mềm dẻo và sự... nũng nịu. Điều này
thì các nữ ký giả hơn hẳn đàn ông.
Nếu như ở nhiều nơi, phóng viên tác nghiệp nhờ sự hiểu biết sâu sắc luật
pháp, về vai trò của cơ quan ngôn luận thì ở nhiều tòa soạn của chúng ta,
nhất là các tòa soạn những tạp chí mang nặng tính giải trí, ký giả hành nghề
bằng nhờ vả, bằng xin phép và cả bằng nước mắt khi cần.
Mà chuyện ấy các cô vô địch!
Không thể chối cãi một thực tế: Lập luận là sức mạnh của đàn ông (đến mức
nếu có một cô gái hay lập luận, bà con sẽ bảo cô ta nhiều... nam tính). Thế
nhưng với nền nghệ thuật còn quá nhiều đơn giản của nước nhà, lập luận để
mà làm gì? Để trở thành một kẻ suốt đời chê, một nhà mô phạm hay phóng
viên cao đạo chăng? “Chúng nó” sẽ tẩy chay, sẽ không mời, sẽ đẩy mình “cô
đơn” đến chết!
Trong các tòa soạn hiện nay, nếu là phóng viên về chính trị xã hội, về khoa

học kỹ thuật hoặc về thời sự quốc tế, ban biên tập sẽ rất cân nhắc vì đấy là
điều “sống chết” của tờ báo. Còn văn hóa ư? Khen nhầm (hay giả vờ khen
nhầm) một bộ phim, một vở kịch, phê phán bừa một đêm nhạc thì có... chết
ông Tây nào!