
lo lắng, sợ hãi và vô vọng với những hậu quả lâu dài về tâm lý xã hội. Đối
với gia đình, thu nhập và tài sản giảm sút khi cha mẹ - là trụ cột gia đình bị
bệnh qua đời. Điều này làm cho gia đình bị chia cắt, rơi vào tình trạng túng
quẫn, đặc biệt người chăm sóc trong gia đình là ông bà già yếu, hoặc trẻ em
lớn trong gia đình. Đối với cộng đồng và xã hội, chi phí về con người và
dịch bệnh khá lớn, khả năng đối phó và nguồn lực ngày càng hạn chế, dẫn
đến những rủi ro ảnh hưởng đến đời sống xã hội.
Nghiên cứu từ nhóm tác giả Nguyễn Thị Hương, Lê Hải Hà,
Godfrey Biemba, Jonathon Simon, Jill Costello, Jen Beard, and Bram
Brooks (2009) cho biết các số liệu về trẻ em bị AHBHA tại Việt Nam ước
tính được trích dẫn nhiều nhất về tổng số trẻ bị AHBHA là 283.667 [26].
Đặc biệt, kết quả khảo sát của Susan S. Hunter (2003) cho thấy Thành phố
HCM là một trong những thành phố bị tác động bởi HIV/AIDS có số lượng
trẻ em bị AHBHA đáng quan tâm [55]. Theo Uỷ ban Phòng chống AIDS
Thành phố Hồ Chí Minh (2011) cho biết chưa có số liệu chính xác số trẻ bị
ảnh hưởng bởi HIV, tổng số trẻ bị ảnh hưởng hiện nay chỉ dưạ vào số dự
đoán đó là dựa vào tổng số người lớn nhiễm HIV tại TPHCM năm 2009 là
40.638, thì số trẻ bị ảnh hưởng bởi HIV có thể bằng 1,5 lần tổng số người
lớn nhiễm HIV, nên tổng số trẻ bị ảnh hưởng bởi HIV theo dự đoán là
60.000- 70.000 trẻ bị AHBHA. Mặc dù số liệu hiện nay chỉ mang tính
tương đối vì các số liệu có sự trùng lắp và các báo cáo vẫn còn nhiều bất cập
[78], tuy nhiên đây cũng là con số đáng quan ngại của nhóm trẻ em bị
AHBHA. Công tác chăm sóc, bảo vệ và tạo điều kiện thuận lợi nhất cho trẻ
em được phát triển chính là sự đầu tư cho tương lai, chính là sự phát triển
bền vững. "Không để trẻ em nào bị bỏ lại phía sau” [209] là một cam kết
của Việt nam khi tham gia ký kết vào Mục tiêu phát triển bền vững theo
Chương trình Nghị sự 2030, điều này thể hiện sự việc bảo vệ, chăm sóc và
giáo dục trẻ em luôn là một trong những quan tâm hàng đầu của Việt Nam.
Sự quan tâm được thể hiện rõ khi Việt Nam là nước đầu tiên tại Châu Á, và
là nước thứ hai trên thế giới phê chuẩn Công ước của Liên Hiệp Quốc về
Quyền trẻ em năm 1990, Luật trẻ em (2016) được Quốc Hội thông qua và
có hiệu lực [52], và gần đây là Mục tiêu phát triển bền vững (2017). Đó là
sự cam kết nhằm đảm bảo cho tất cả trẻ em được đối xử bình đẳng, có điều
kiện thuận lợi nhất để phát triển về thể chất và trí tuệ, bảo đảm cuộc sống và
môi trường an toàn, lành mạnh, đây cũng là nền tảng cho tất cả trẻ em đều
được đáp ứng nhu cầu và các quyền cơ bản.
Đứng trước tác động của dịch bệnh HIV/AIDS, phần lớn các Quốc
gia bị ảnh hưởng bởi đại dịch HIV/AIDS trên thế giới đã sử dụng phương