
thành tố như: chủ thể sáng tạo văn hóa nghệ thuật, tác phẩm, công trình, thiết chế, người
tuyển chọn, phân phối, phương tiện quảng bá, nhà nghiên cứu, phê bình, công chúng
thưởng thức, tiêu thụ. Nói riêng về các thành tố văn hóa thì sách báo vừa là sản phẩm
của đời sống tinh thần, có giá trị tư tưởng- văn hóa to lớn lại vừa là một trong các
phương tiện truyền thông đại chúng quan trọng có thể tuyên truyền quảng bá, cổ động
các tư tưởng mới và tổ chức thành phong trào sâu rộng. Về không gian, phạm vi địa lý,
trong các trường văn hóa khu vực Châu Á, có lẽ Trung Quốc được coi là một trung tâm
có ảnh hưởng to lớn đối với trường văn hóa láng giềng - các nước lân bang trong nhiều
thời gian, trong đó có cả giai đoạn đầu thế kỷ XX. Các thành tố nói trên, chúng ta chỉ
phân tích sách báo "tân thư", gọi thế để phân biệt là sách báo viết bằng chữ Hán chủ yếu
do các nhà tư tưởng, trí thức cách mạng của Trung Quốc viết ở Trung Quốc hay ở Nhật
Bản được chuyển về Việt Nam.
Tân Thư trình bày, phản ánh hiện trạng của Trung Quốc và thế giới, đề xuất
những phương sách giải quyết những vấn nạn của Trung Quốc dưới chế độ mục nát của
Thanh triều. Đó là những nguồn tư liệu chủ yếu về các trào lưu tiến bộ, duy tân trên thế
giới để phần lớn tầng lớp sĩ phu Việt Nam hồi đầu thế kỷ XX hấp thụ, tham chiếu, học
hỏi, giác ngộ, mà xây dựng nên các phong trào dân tộc, dân chủ mới mẻ ở nước ta thời
kỳ đó.
1. Ảnh hưởng của Tân Thư đối với sĩ phu Việt Nam
Theo chúng tôi, trước Tân Thư các Hán tịch cổ tuy đa dạng về nhiều lĩnh vực
nhưng không đi vào dòng chảy chung của thế giới ở một số khía cạnh dưới đây:
Nếu nói rộng thì cả tầng lớp tri thức nho sĩ, hẹp hơn thì các nhà tư tưởng, các nhà
sáng tác văn học, nghệ thuật chủ yếu là vì bản thân để lập danh. Các tư tưởng như lập
thân, lập công, lập ngôn... "Không công danh thời thối nát với cỏ cây”(như nhà Nho Việt
Nam Nguyễn Công Trứ đã nói theo triết lý nhà Nho) suy cho cùng là vì nhu cầu cá nhân
và chưa phải là rành mạch, hướng đích vì cả nhân quần rộng lớn. Dù mức độ đậm nhạt
của các nhà nho thể hiện khác nhau nhưng đều thấy phảng phất hay rất rõ nét xu hướng
đó ở phương Đông (trừ Nhật Bản). Một số nhà nho khi sáng tác thì chỉ ra hiện thực đen
tối, hạn chế cửa hoàn cảnh xã hội, chính trị thời phong kiến, nhưng không dự báo được