Trăng Xanh Huyền Hoc
Trăng xanh huyn hoc làm cho cảnh trí đêm rừng mơ hồ, chiêm bao.
Không khí cao nguyên trong vt, lâng lâng. Thanh cm giác nh nhàng
như đang mơ, để mặc hai chân bước đi cũng như tâm hồn mc cánh
đang bay giữa trời trăng sáng. Qua mt quãng rng lp loáng ánh trăng
và gió lá thì thm, chàng đến trước dòng sông trng bc. S qunh hiu,
không mt tiếng ngưi khiến trăng sáng ghê hồn như ngưng đọng gia
đêm khuya huyn bí. Bng trong lng chìm ca To vt bay lên mt
ging ngân nga, rung động vùng trăng:
C miệng ta trăng là trăng,
Cng ta vô s gái hng nhan,
Ta nh ra đây một nàng,
Cho mây lng lờ, cho nước ngt ngây.
Cho vì sao rng xung mái rng say.
Gió thổi rào rào như lá đổ,
Sui gì trong trng vẫn đồng trinh.
Bóng ai theo dõi bóng mình,
Bóng nàng yêu tinh...
Thanh bước hoang mang theo dc b sông, ngâm nga như một người
mất trí. Nhưng thốt nhiên chàng ngng bt, rợn ngườin vì cht nhn
thy thanh âm tiếng ngâm thơ dội tan màn trăng thủy tinh, và bước chân
chàng t đấy cũng nhè nh lướt qua trên mặt đất. Đi thất thơ như ln tìm
bến mng, chàng để cho hương men thi tứ dâng lên hn.
Đang nhiên một ging hát bayn tri xanh; rồi đồng thanh một điệu
huyn h, k diu là là đuổi theo nhau trong ánh trăng. Cùng vi cnh
vt, tâm hn Thanh b xúc động không ng, và chàng thy lnh óc, tinh
nhn ngay rng tiếng hát thy tinh kia hình như không phải của ngưi.
Điệu hát lng tri lên gia dòng sông trong sáng: một đoàn lõa th
tóc th dài theo thân hình la bạch, đang vọc nước giỡn trăng, hát lên
nhng âm thanh linh quái, ghê người.
Thanh đứng sng s trước cảnh đẹp d thường, k o. Chàng không
kp ngc nhiên na và giọng hát lung linh, cao vút đẩy đưa hồn chàng
chi vi giữa không gian; người Thanh như lên cao khỏi mặt đất. Thế
ri, tiếng hát bng rung rinh v tan như pha lê và âm thanh tản mác n
một đàn bồu trng tung bay gia tri xanh.
Sau phút mê ly, Thanh ht hong thấy đoàn mỹ n biến chìm trên mt
sông thy ngân. Chàng lặng người, ghê rợn tưởng mình va qua mt
giấc mơ. Nhưng trăng vẫn sáng vng vc, dòng sông vắng trước mt và
cánh rng bên vn thì thm bí mt. Thot tiên chàng nghĩ rằng đó là một
đám thiếu n Lào r nhau đi tắm đêm trăng, nhưng ở đây, mt quãng
sông sâu thm, xa vắng và quanh vùng dân cư chẳng mấy người? Thanh
rùng mình nh đến tiếng hát quái d, hình như không phải của người.
Thanh đồng bằng lên đây được hơn hai ngày. Sau khi bán được mt
tác phẩm văn chương, vừa đủ tiền để đi chơi hơn một tháng. Chàng t
giã ngay thành ph tù hãm, đi Lào, xứ ca nhng nàng phù so óng ,
nhng rừng cây đầy nha mnh với hương thơm. Chàng tìm đến mt
làng vng v trên sông Cu Long, tr nhà một người th săn bản x.
Mỗi ngày chàng đi thất thơ ở trong khu rng hiền lành, ngâm thơ và làm
thơ, về nhà uống rượu rng vi thịt săn, đến nhà sàn các cô gái da ngà
nói chuyện bâng quơ hay tình t, xa hn cuộc đời đầy bi bm tm
thường Sài Gòn. C mỗi năm, đã gn thành mt cái l, sau nhng ngày
làm vic rn rã để sng, Thanh dành riêng cho con người thơ ca mình
mt thi hạn để ra bin hay n rng, t do theo cái thiên tính man di
tân k.
Tối hôm qua, người ch tr th săn bắn được mt con thú rng tht
tươi ngọt, Thanh uống rượu quên say. Rồi chàng ra đi hoang mang trên
b sông trăng sáng rạng ngi. Chàng nh li s gp g quái ảo, nhưng
chc chn rng trong lúc ynh vn tnh - chưa bao giờ Thanh vì say
rượu mà mê hoc, lm ln. Song chàng ng ng khi nghĩ đến tiếng hát l
lùng hình như còn âm hưởng trong trí nhớ. Chàng đem tất c tâm hồn để
hồi tưởng li nhng âm thanh văng vẳng mơ hồ: Mt th tiếng trong
sut và rung rinh, sâu sc và tế nh, mt th tiếng có th là nghe trong
mơ. Nhưng bản năng chàng thấu nhn rng th tiếng trong mơ còn có
th ct nghĩa được, còn gn gũi với lòng người. Cái ging hát linh quái
ấy đã thm dn qua da tht Thanh, và bây gi đây chàng cũng rợn người
n, vì khoái trá, vì kinh d - cái ging hát hình như không phải ca
người đang tung bay trong hồn. Điệu hát huyn h đã thành ra mt ám
ảnh. Thanh băn khoăn, sôi nổi vì tiếng hát đêm qua cứ rung động trong
não cân, trong nhng mạch gân căng thẳng, đang âm thầm ri lên cao
và, sau cùng, v tan như thủy tinh, - nhng mnh thy tinh âm nhc còn
đọng lại đểnhy reo tận đáy hồn. ánh trăng xanh vằng vc nhum
khp hồn Thanh trong khi điệu hát tri lên. Hình như giữa điệu hát và
đêm trăng có một liên lc k bí: mi ln Thanh nh đến tiếng hát hay
tiếng hát t nhiên vt ni trong hn thì ánh trăng xanh huyn hoc li
hin ra.
Thanh ngi nhập định hàng gi như thế ri vt dy chy v phía
quãng sông có tiếng hát đêm qua. Mặt nước sâu thm lnh lùng ca
ngành sông Cu Long vn im lng. Gió chiu rng bên thi náo nc
lòng người. Thanh để ý ch un mình ngành sông có mt hốc đá trắng
tinh, cao như vươn lên trời xanh, nhưng không phải là mt s l dc theo
con sông dài thăm thẳm. Chàng ng vc rng có một đám con gái lại
dám đến tm làn nước sâu mát rn và xa vắng. Nhưng đêm qua Thanh
có mê lầm đâu, -và chính tn mắt chàng đã thyu by thân hình nõn
nà, l l na phần trên đang trững gin với trăng. Chỉ có tiếng hát, tiếng
hát d thường, chưa bao giờ nghe thy trn gian làm thc mc lòng
chàng.
Thanh bâng khuâng theo con đường cũ trở v, t hn ti lại ra đây.
Trăng lên như trái ngọc gia trời lưu ly. Thanh men ra phía bờng t