
Cổ tích cà phê và sữa

Tình cảm là như thế, cứ ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ dịu dàng khiến ta
không hề đề phòng, nhưng lại quẩn lấy ta khi ta bắt đầu dành tâm ý cho nó...
Vốn biết rằng chuyện cổ tích là thứ chuyện kể trước khi đi ngủ, là câu chuyện của
những giấc mơ, nhưng không vì thế mà người ta phải ngừng mơ mộng. Tôi viết câu
chuyện này dành tặng cho bản thân, cũng là dành cho tất cả mọi người. Chúc mọi
người có thể tìm được cho mình câu chuyện cổ tích riêng, không chỉ là những
"fairy tale" trong tưởng tượng...
1. Anh
Có thể nói em là một đứa con gái ích kỷ. Em vì bản thân mình quá nhiều, em
chẳng bao giờ phủ nhận điều ấy. Vậy mà người ích kỷ như em đã quyết định
nhường thứ quý giá nhất với mình cho một người con gái khác. Bảo vật ấy là anh.
Em - không xinh, rất rất bình thường, nhưng lại có những giấc mơ lãng mạn bên
cạnh chàng hoàng tử đẹp trai nhà giàu. Thế nhưng, cuộc đời đâu phải như ta mơ
tưởng, em "fall in love" với một người mà em không bao giờ nghĩ tới. Người ta chỉ
có duy nhất một điểm giống như em từng mơ là cao hơn em hẳn một cái đầu và

khá hiểu biết. Em có thể cực kỳ vui vẻ khi ở bên người ấy. Người ấy cũng có vẻ
quan tâm đến em, ở bên em lúc em cần, có khi còn đáp ứng cả những đòi hỏi kỳ
quặc không đầu không cuối của em. Thế nhưng người đó cũng dành những sự quan
tâm tương tự cho những cô gái quanh em, nhất là bạn bè em. Nếu như em đã là
người không tỉnh táo, nếu như em yếu mềm và tự dối được lòng mình là anh ấy
quan tâm họ vì họ là bạn bè em thì em sẽ hạnh phúc lắm. Thế nhưng, em là thế,
quá tỉnh táo và nhạy cảm, em lại chưa một lần cho phép mình nghĩ em có thể sẽ là
công chúa của ai đó. Em chỉ luôn hạ thấp mình và gọi đó là tự ý thức được bản
thân. Em không biết liệu thế có phải là khôn ngoan hay không, nhưng nó giúp em
trở nên cứng rắn hơn. Em tự bắt mình không được xiêu lòng trước bất cứ ai, dù có
tốt thì họ cũng chẳng dành cho em. Và thời gian đã chứng minh những gì em làm
là đúng, em đã không phải khóc thầm rồi trở nên thù hận nguời khác như mấy cô
gái thiếu ý chí trong những bộ phim Hàn Quốc chiếu trên tivi mà em thường được
xem.
Anh là một người quá... bình thường. Em không bao giờ nghĩ là tình cảm của mình
sẽ dành cho một người bình thường như anh. Vậy nên em cứ ở bên anh mà không
thèm nhắc nhở bản thân phải cẩn thận với thần Cupidon nghịch ngợm. Bên anh,
em được thật sự là em, vui vẻ và tự nhiên. Không biết là do em ảo tưởng hay là sự
thật ngọt ngào là anh luôn nhìn em, ánh mắt anh luôn hướng về em. Trìu mến, yêu

thương. Em thấy mình trở nên thật nhỏ bé và hạnh phúc trước cái nhìn ấy. Em vẫn
tự dặn lòng rằng không được quá mơ mộng, nhưng chỉ cần thấy tên anh sáng lên
trên màn hình điện thoại là em sẵn sàng bỏ hết mọi việc chỉ để nhắn tin với anh,
nói chuyện với anh. Chỉ cần anh quan tâm đến em thì em đã vui đến mức muốn
cười mãi...
Em biết, em biết chứ, anh, dù chỉ bình thường thôi, cũng không phải là dành cho
em. Nhưng em đã không làm thế nào được rồi, em nghĩ là mình đã thích anh mất
rồi.
Ừ thì em ngốc! Anh chưa một lần nói thích em hay bất kỳ điều gì tương tự thế mà
em đã quan tâm đến anh vô điều kiện. Em lo lắng cho anh từng chút một, chẳng
đắn đo hay toan tính... Em cứ thế, ngày ngày tháng tháng ở bên anh, cho đi thời
gian và cả tâm sức của mình. Nhưng lạ một điều là em chưa bao giờ có ý định bắt
anh phải trả cho em thứ gì. Mặc dù - như em đã nói đấy - em là một người vô-
cùng-ích-kỷ.

Tình cảm là như thế đấy! Nó nhẹ nhàng bao bọc lấy ta khi ta chưa thèm quan tâm,
nó cứ ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ dịu dàng khiến ta không hề đề phòng,
nhưng lại quẩn lấy ta khi ta bắt đầu dành tâm ý cho nó. Thế rồi lúc mà ta biết là
không thể nào rời xa được nó nữa thì nó lại rời bỏ ta. Em nhớ mình đã đau khổ đến
mức nào khi anh nói với em là anh đã yêu chị ấy. Đau lắm, anh có biết không? Lúc
ấy em chỉ muốn khóc thật to, muốn ôm lấy anh mà hét lên rằng: “Em yêu anh!”
Yêu anh biết nhường nào. Là do bản tính vốn có của em, thay vì nỗi đau dâng trào
lên trong tim, em mỉm cười với anh, vô tư như đứa em gái nhỏ trêu chọc anh trai
với mối tình đầu khó nói. Em vui vẻ nói cười, giấu biến đi giọt nước mắt xót xa.
Em chắc là một diễn viên đại tài nên anh mới chẳng thể nhận ra một chút gì...
Vì sao khi anh đi, em đã không ôm lấy anh, hỡi người...?
Vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa...?
2. Em

