
Hành trình từ góc bếp
đến trước gương thần
của tỏi
(Phunutoday) - “Tỏi thì để xào rau muống chứ đẹp đẽ nỗi gì?!!!” – Nga
mama tổng quản quắc mắt lên một cách đáng yêu. Con bé này chẳng
bao giờ quan tâm tới mình cả, lúc nào cũng chăm chăm lo lắng cho hai
đứa tôi cứ như bà mẹ khó tính quản hai cô con gái vậy. Tôi vừa yêu quý
lại vừa bực mình với nó. Nhưng lần này, với tỏi, tôi đã làm nó thay đổi.
“Đầu bếp” ghét tỏi

Nga rất đảm đang, có lẽ do bản tính nó là phần nhiều, chứ tôi cũng là con gái
cả như nó mà một tí đảm đang cũng không có. Chính vì đảm đang nên mọi
việc xào nấu trong căn phòng trọ của ba chúng tôi đều là do nó đạo diễn và
thường kiêm thực hiện cả.
Phải nói Nga rất có duyên với bếp núc, nó nấu món nào cũng duyên, cũng có
lý, cũng nhanh nhẹn. Chả bù cho tôi với Lan – hai đứa còn lại vểnh râu ngồi
chờ cơm hoặc lăng xăng làm gì nó ra lệnh. Nó bảo thà nó tự làm còn hơn
nhìn hai đứa này làm, ngứa cả mắt, chậm trà chậm trì, không biết cái gì nên
làm trước, cái gì nên làm sau.
Nói chung là chúng tôi vô cùng ưng ý với bữa ăn sinh viên của mình, vừa rẻ
lại vừa ngon, vừa không phải xắn tay nấu nướng gì hết.

Duy có một điều không thống nhất nổi trong ăn uống với ba đứa chúng tôi,
ấy là món tỏi. Tôi thì thích ăn các loại rau xào tỏi, Lan thì thích ăn mọi thứ
kèm nước mắm ngâm tỏi ớt. Còn Nga thì ngược lại, anti-tỏi, căm ghét tỏi,
họa hoằn lắm thì nó mới xuống nước cho tỏi vào món rau muống xào để
chiều ý tôi (ấy là hôm nào đặc biệt lắm mới được thế).
Những thứ khác trong ẩm thực, tôi không hiểu biết gì nhiều nên không dám
bàn, nhưng riêng với tỏi thì tôi biết là nó rất tốt. Chả thế mà bố mẹ tôi ở nhà,
cứ mùa đông là lại dằm, giã tỏi vào một cái lọ bé bé, sẵn sàng ứng biến mỗi
khi sổ mũi hắt hơi.
Hồi đi sang Trung Quốc chơi, tôi cũng từng được nếm món tỏi xào (chỉ toàn
là tỏi xào lên thôi) rất ngon. Thế nhưng ở đây thì tôi bị cấm tiệt, cái Nga nó
kêu mùi tỏi kinh lắm, nó không chịu được.
Con gái với nhau, cứ đến tháng là mặt đứa nào đứa nấy mụn nhọt nổi dậy,
đứa nọ nhìn đứa kia ngao ngán, chỉ chờ bọn mụn chín mà nặn ra. Nhất là cái
Nga, tôi sợ đau không cho nặn, nó cứ kêu ngứa mắt, phải nặn.
May sao chị hàng xóm của chúng tôi là bác sĩ đông y. Biết chuyện Nga đòi
nặn mụn trên mặt, chị cản ngay. Chị bảo mụn nhọt kị nhất là dùng tay nặn,
vừa dễ nhiễm trùng vừa để lại sẹo, không được nặn gì cả. “Bọn em chỉ cần
dùng một phương thuốc đơn giản lắm, một thứ chỉ cần vào bếp là có ngay!”.
Thứ gì vậy nhỉ? Nhọ nồi chăng?
Trong cái đầu cắc cớ của tôi lúc đó đã liên tưởng ngay đến cái mặt nhọ nhem
vì nhọ nồi. “Đó là tỏi, em ạ!” - chị kết thúc suy diễn trong đầu tôi một cách
gọn gàng. “Tỏi? Đầu bếp nhà em ghét tỏi chị ạ!” – tôi kêu. Chị ngạc nhiên:
“Tỏi tốt và ngon thế sao lại ghét? Thử làm đi cho nó “biết tay tỏi” nhé!”.

