
Ngô Song, Phan Vĩ Hành,Dương Tác Cửu,
Trương Chi Nhất
HỒN XUÂN THU
Dịch giả: Cao Tự Thanh
Cảnh 5
Thời gian: Năm 279 trước công nguyên.
Địa điểm: Vùng Nguyên Tương.
(Đang giữa mùa đông, tuyết rơi đầy trời, một cái lò sưởi. Khuất
Nguyên chậm rãi bước giữa vùng trời đầy tuyết trắng lóng lánh, chợt buông
tiếng cười sảng khoái).
KHUẤT NGUYÊN: Linh Tú, Linh Tú …

(Linh Tú ra).
LINH TÚ: Tiên sinh !
KHUẤT NGUYÊN: Ngươi xem tuyết ngừng rơi rồi kìa, thế giới này
trở nên trong sạch, sáng sủa làm sao.
LINH TÚ: Đúng thế! Tuyết lớn ba ngày tựa hồ đã chôn vùi tất cả
những điều xấu xa nhơ bẩn của thế giới.
KHUẤT NGUYÊN: Tiếc là… băng tuyết không thể không tan, đến
lúc ấy bùn nhơ nước đục sẽ chảy tràn trên mặt đất…
LINH TÚ: Tiên sinh, ngoài này lạnh lắm, người trở vào lều cỏ đi.
Thành Thực đã chuẩn bị nước nóng cho người tắm.
KHUẤT NGUYÊN: Không, không, để ta ngồi thêm ở đây một lúc…
(Ngồi xuống cạnh lò sưởi, im lặng trầm tư).
LINH TÚ: Tiên sinh, như thế người sẽ bị bệnh đấy!
KHUẤT NGUYÊN: Không biết Sính Đô ra sao?
LINH TÚ: Tiên sinh, đêm qua tôi mơ một giấc mộng, người đoán
xem tôi mơ thấy gì?

KHUẤT NGUYÊN: Nước sông Trường Giang, mưa ở Hương Khê,
mây ở Vu Sơn, cảnh trời Thê Quy, cỏ thơm khắp ruộng đồng, mầm non đầy
cây cối, còn có quang cảnh tinh khiết siêu phàm thoát tục ở làng Lạc Bình.
LINH TÚ (Giật mình kêu lên) Tại sao người đoán được?
KHUẤT NGUYÊN: Số phận quê hương làm sao rời khỏi giấc mơ của
kẻ du tử nơi chân trời góc biển, niềm nhung nhớ cố hương sẽ an ủi những
vết sẹo trong tâm linh chúng ta.
(Tiếng nhạc Ly tao trỗi lên)
KHUẤT NGUYÊN(Ngâm thơ Ly tao)
Giữ mình tốt đẹp chừ lại mắc họa
Mặc ai khen chê chừ không đổi dạ.
Tuổi tác không chờ chừ ruổi bốn phương.
Tha thiết không mỏi chừ cầu khắp cả.
LINH TÚ: Tiên sinh, thơ ca của người ngày càng hay, chỉ là giữa
những hàng chữ chứa quá nhiều máu lệ.

KHUẤT NGUYÊN: Đó đều là nỗi đau khổ trong lòng ta trào ra, ngoài
tình cảm kích động chỉ có thể đau buồn.
LINH TÚ: Nhưng thế giới thơ ca của người lớn lao tươi đẹp, giàu
tưởng tượng như trăm hoa rực rỡ, vẻ đẹp ánh sáng như chớp giật sấm rền,
chính khí hạo nhiên xông thẳng lên mây.Tập thơ lớn lao không tiền khoáng
hậu này như nhất định sẽ được lưu truyền thiên cổ. Mười mấy năm nay, tôi
đã ghi chép thành một tập dày. Tiên sinh nên đặt cho nó một cái tên!
KHUẤT NGUYÊN (Ngẩng đầu lên trời ngẫm nghĩ) Cứ đặt là Ly tao.
LINH TÚ: Tiên sinh, bài mở đầu trong Ly tao nên viết về quê hương,
gia thế và tuổi trẻ của người, để tiện cho đời sau giải thích đúng đắn về số
phận chìm nổi, lận đận của người.
KHUẤT NGUYÊN: Đúng, đúng! (Ngâm Ly tao):
Hậu duệ của vua Cao Dương chừ,
Tiên phụ tên Bá Dung.
Năm Dần đúng tháng Dần chừ,
Ngày Canh Dần ta ra đời.

Tiên phụ xem đầu đời ta chừ
Bắt đầu đặt cho tên hay
Tên ta là Chính Tắc chừ,
Tên tự là Linh Quân
…
(Từ một nơi không xa vang tới tiếng ca hát thê lương…)
LINH TÚ: Tiên sinh, họ hát bài Cửu ca của người.
(Tiếng nhiều người buồn bã hợp xướng:
Cổng trời đóng chặt ơi ngươi mau mở toang,
Thần mưa cưỡi mây ơi ngươi mau bay ngang
Đem màu xanh trả cho đất đai khô cháy
Lấy nước ngọt tưới nhuần nhân thế hoang tàn! …)
LINH TÚ: Họ đang tạ thần, cầu đảo.