Molière
Lão hà tiện
Dịch giả: Tuấn Đô
Hồi thứ ba - Lớp 2
BÁC CẢ GIĂC - VALE
VALE: (Cười) - Bác c Giăc ơi, xem ra thì người ta phụ i lòng
thành tht của bác quá đấy nhỉ.
BÁC CGIĂC: - Mkiếp! Thưa ông lính mới, đừng lên mặt lên
mày, không vic đến ông. Bao giờ đến lượt ông ăn đòn tông tha hmà
cười, đừng có cười đòn của tôi mà nhỡ.
VALE: - Ô! Ông c Giăc, xin ông đừng giận mà.
BÁC CẢ GIĂC: (Nói riêng) - Anh chàng đấu dịu. Để ta làm bra oai
nếu hắn ngốc mà kiêng sợ, thì ta s sửa cho một trận (Nói to) - Thưa ông
hay cười, ông biết không? i, i không cười, và nếu ông làm tôi
nóng tiết lên, thì tôi scho ông được cười một kiểu khác!( Bác cGiăc đẩy
lùi Vale đến tận đầu kia sân khấu, vừa đẩy vừa dọa nạt)
VALE: - Ấy! Nhè nhẹ chứ nào!
BÁC CẢ GIĂC: - Thế nào, nhè nhẹ à? Đây không thích nhè nhẹ!
VALE: - Thôi tôi xin !
BÁC CẢ GIĂC: - Mày là một thằng láo.
VALE: - Ông c Giắc ơi!
BÁC CGIĂC: - Không ông cGiăc, cả Giêc cả. Tao mà v
cái gy, thì tao giần cho mày một trận nên thân bây giờ.
VALE: - Thế nào! Cái gậy à? (Vale đẩy lùi bác ra y như bác ta đã
làm ban nãy).
BÁC CẢ GIĂC: - Kìa! Tớ có nói thế đâu.
VALE: - Anh cng ngu xun, anh biết không? Chính ta sgiần
cho anh thì có.
BÁC CẢ GIĂC: - Hẳn thế rồi.
VALE: - Cái ngữ anh, nước mẹ gì, bất quá chỉ là tên đầu bếp hèn hạ.
BÁC CẢ GIĂC: - Tớ biết rồi.
VALE: - Anh chưa biết tay ta.
BÁC CẢ GIĂC: - Biết lm chứ ạ.
VALE: - Anh định giần ta,phải không?
BÁC CẢ GIĂC: -i đùa đấy mà.
VALE: - Nhưng ta, t ta không ưa i kiểu nói đùa y nhé (Anh
giáng cho bác ta mấy gậy) - Để cho anh biết là một thằng nói đùa vô duyên.
BÁC CGIĂC: (Một mình) - M cha i tính thật thà! m nghđó
bất lợi! Tnay ta xin kiếu, và quyết không bao giờ thèm nói thật nữa. T
cchủ cho cam, ccòn quyn đánh đập mình, chcòn i thng quản
gia này, mình phải báo thù, nếu có dịp.
Hồi thứ ba - Lớp 3
FRÔDIN - MARIAN - BÁC CẢ GIĂC
FRÔDIN: - Bác cGiăc ơi, bácbiết cụ chủ có nhà không?
BÁC CẢ GIĂC: - Có, thật quả là có nhà, tôi biết quá đi mất !
FRÔDIN: - Nhờ bác m ơn báo vi cụ là chúngi đã đến.
Hồi thứ ba - Lớp 4
MARIAN - FRÔDIN
MARIAN: - Chao ôi! ChFrôdin , em vào một tình thế thật l
lùng! Và nếu phi nói ra cái điều em cảm nghĩ, em sợ cuộc gặp mt này quá!
FRÔDIN: - Tại sao chứ? Cô em lo ngi nỗi gì nào?
MARIAN: - Ôi! Ch còn phải hỏi em ư? Ch li không hình dung
những nỗi lo sợ của một kẻ sắp sửa phải trông thấy cái khổ hình người ta
định buộc mình vào ư?
FRÔDIN: - i cũng thấy rng, muốn được chết một cách dễ chịu,
thì Arpagông không phi là i thkhổ hình em ưng chọn; và, c
trông nét mặt cô em, thì tôi biết rằng trong m trí em còn lởn vởn anh
chàng trai trmỹ miều mà cô em đã i chuyện với tôi.