
Molière
Lão hà tiện
Dịch giả: Tuấn Đô
NHÂN VẬT
Nguyên tác Tiếng Pháp: L' Avare ( 1668)
NHÂN VẬT

ARPARAGÔNG (Harpagon) - Cha Clêăngtơ và Elydơ, và yêu
Marianơ
CLÊĂNGTƠ (Cléante) - Con trai Arpagông, và người yêu của
Marianơ
ÊLYDƠ (Elise) - Con gái Arpagông, và người yêu của Valerơ
VALEDƠ (Valère) - Con trai Anxenmơ, và người yêu của Êlydơ
MARIANƠ (Mariane) - Người yêu của Clêăngtơ, và được Arpagông
yêu
ANXENMƠ (Anselme) - Cha Valedơ và Marianơ
FRÔDINƠ (Frosine) - Mụ mối
BÁC CẢ XIMÔNG (Maitre Simon) - Người môi giới
BÁC CẢ GIĂC (Maitre Jacques) - Đầu bếp và đánh xe ngựa của
Arpagông
LA FLESO (Flèche) - Đầy tớ riêng của Clêăngtơ
MỤ CLÔĐƠ (Dame Claude) - Đầy tớ riêng của Arpagông

BRANHĐAVOAN (Brindavoine) - Gia bộc (1) của Arpagông
LA MERLUYSƠ(La Merluehe)
Ông Chánh Cẩm và Viên thư ký.
Chuyện xảy ra ở Pari, trong nhà Arpagông
Hồi thứ nhất - Lớp 2

CLÊANT - ÊLY
CLÊAN: - Gặp cô có một mình, thật là hay quá, cô ạ; anh đương
mong được nói chuyện với cô, để ngỏ với cô một điều tâm sự.
ÊLY: - Em sẵn sàng nghe đây, anh ạ. Anh có chuyện gì nói với em
nào?
CLÊAN: - Rất nhiều chuyện, cô ơi, nhưng gói ghém trong một câu:
anh yêu.
ÊLY: - Anh yêu?
CLÊAN: - Phải, anh yêu. Nhưng trước khi kể lể tình đầu, anh vẫn
biết rằng anh còn tuỳ thuộc một người cha, và đạo làm con bắt anh phải
vâng theo ý của người; rằng chúng ta không được quyền thề ước nếu không
được sự đồng ý của bác mẹ sinh thành; rằng trời đã trao cho các người cái
quyền chủ trì những ước nguyện của chúng ta, thì bổn phận chúng ta là chỉ
được ước nguyện theo ý các người dạy bảo; rằng vốn dĩ không bị thiên lệch
vì một mối cuồng nhiệt nào, các người ở cái thế ít lầm lạc hơn chúng ta
nhiều lắm, và trông rõ hơn chúng ta nhiều, cái gì là chính đáng cho chúng ta;

rằng về điểm này ta nên tin ở sự khôn ngoan sáng suốt của các người, hơn là
ở lòng đam mê mù quáng của chúng ta; rằng sự bồng bột của tuổi trẻ thường
lôi cuốn chúng ta xuống những vực sâu tai hại. Tất cả những điều đó anh nói
với cô, cô em ơi, là để cô khỏi phải mất công nói như vậy với anh; vì tình
yêu của anh không muốn nghe gì hết, và anh xin cô đừng có khuyên can gì
anh cả.
ÊLY: - Anh ơi, thế anh đã đính ước với người yêu chưa?
CLÊAN: - Chưa, nhưng anh đã nhất quyết; và một lần nữa anh khẩn
thiết yêu cầu cô đừng viện lẽ này lẽ nọ để ngăn cản anh làm gì.
ÊLY: - Em có phải là một con người kỳ quặc như thế không, hở
anh?
CLÊAN: - Không, cô ạ; nhưng mà cô không yêu: cô không biết cái
bạo lực êm ái mà một mối tình đắm đuối tác động đến trái tim của chúng ta;
và anh e ngại cái khôn ngoan tỉnh táo của cô.
ÊLY: - Ôi! Xin đừng nói đến cái khôn ngoan của em, anh ơi. Ai thì
cũng có lúc mất khôn, ít ra là một lần trong đời; và nếu em được giãi bày
tâm sự với anh, thì có lẽ anh lại còn thấy em khôn ngoan chẳng được bằng
anh nữa.