
Molière
Lão hà tiện
Dịch giả: Tuấn Đô
Hồi thứ ba - Lớp 1
ARPAGÔNG - CLÊAN - ELY - VALE - Mụ CLôt
- BÁC CẢ GIĂC
Branhđavoan (*) - LA MECLUYT (**)

ARPAGÔNG: - Nào, vào cả đây, để ta phân phát mệnh lệnh cho
công việc chiều nay, và cắt đặt người nào việc nấy. Lại gần đây, mụ Clôt; ta
bắt đầu bằng mụ, nào. (Mụ tay cầm một cái chổi) - Được, mụ đã sẵn sàng võ
khí trong tay rồi đây. Ta cắt mụ vào công việc quét tước, lau chùi khắp nơi,
và nhất là phải cẩn thận đừng cọ vào các đồ gỗ mạnh tay quá kẻo nó mòn đi.
Ngoài ra, ta giao phó cho mụ việc quản lý các chai rượu, trong lúc ăn tiệc;
nếu có mất mát, đỗ vỡ gì, thì ta cứ mụ, ta sẽ trừ tiền vào công xá của mụ
đấy.
BÁC CẢ GIĂC: (Nói riêng) - Hình phạt khôn ngoan quá.
ARPAGÔNG: - Xong... Anh, Branhđavoan, và anh La-Meeluyt, ta
cử các anh vào các chức vụ rửa cốc và rót rượu, nhưng chỉ khi nào khách
cần uống thôi đấy nhé, chứ đừng theo cái thói của mấy tên đầy tớ lếu láo, cứ
đến khêu gợi người ta và xui cho người ta uống khi người ta không nghĩ gì
đến. Hãy cứ chờ đợi cho khách gọi vài lần đã, và nhớ kỹ là bao giờ cũng
phải đem nhiều nước lã đến.
BÁC CẢ GIĂC: (Nói riêng) - Phải rồi. Uống rượu vang nguyên chất,
nó xộc lên tận óc ấy mà.

LA MECLUYT: - Thưa cụ, chúng cháu có phải cởi áo phủ (1) ngoài
ra không ạ?
ARPAGÔNG: - Có, khi nào thấy khách đến; và cẩn thận đừng có
làm hưu hại quần áo.
BRANHDAVOAN: - Thưa cụ, cụ cũng biết là một bên vạt trước cái
áo chẽn của cháu bị dầu thắp đèn hoen một vết to tướng.
LA MECLUYT: - Còn cháu, thưa cụ, thì quần cộc của cháu bị
thủng bét cả phía đũng, và nói vô phép cụ, trông rõ cả...
ARPAGÔNG: - Im! Hãy có ý khéo léo xoay nó vào phía tường, và
lúc nào cũng ngoảnh đằng trước ra phía quan khách (Arpagông lấy mũ đặt
vào phía trước áo chẽn của lão, để chỉ bảo cho Branhđavoan biết cách che
giấu vết dầu) - Còn anh, khi phục dịch cứ luôn tay cầm cái mũ như thế này
này. Về phần con, con gái của ta, con sẽ để mắt đến những món ăn còn lại,
và cẩn thận đừng để phí phạm tí gì. Con gái làm việc đó là hợp lắm. Nhưng
con cũng phải sửa soạn tiếp đón tình nương của ta cho chu tất, cô ấy sẽ đến
thăm con và rủ con cùng đi chợ phiên đấy. Cha bảo gì, con có nghe rõ không
nào?
ELY: - Thưa cha, có ạ.

ARPAGÔNG: - Còn ông, ông con của tôi, chàng phong lưu công tử,
tôi đã có lòng tốt tha thứ cho ông cái chuyện ban nãy, thì xin ông cũng đừng
giở trò mặt lưng mày vực với người ta nhé.
CLÊAN: - Thưa cha, con ấy ạ? Mặt lưng mày vực? Vì lẽ gì mới
được chứ?
ARPAGÔNG: - Trời ơi, ai chả biết cái trò những đứa con mà bố đi
lấy vợ kế, và cái thói chúng thường nhìn bằng con mắt như thế nào cái giống
gọi là mẹ ghẻ. Nhưng nếu anh mong tôi quên hẳn cái tội ngông cuồng mới
đây của anh, thì tôi khuyên anh nhất là nên mặt mày tươi tỉnh mà đối đãi với
người ta, và tiếp đón cho hết sức niềm nở đấy.
CLÊAN: - Thưa cha, cứ thật mà nói, thì con không thể nào hứa với
cha là sẽ rất vui thích cái chuyện cô ấy trở thành mẹ kế của con. Nếu con nói
với cha như vậy, là con nói dối; nhưng còn cái chuyện tiếp đón cô ấy cho
niềm nở và làm mặt tươi tỉnh với cô ấy, thì con hứa với cha là về khoản đó
con sẽ theo đúng lời cha răm rắp.
ARPAGÔNG: - Hãy biết là anh phải lưu tâm đến điều đó.
CLÊAN: - Rồi cha xem, cha sẽ không phải phàn nàn gì về chuyện
ấy cả.

ARPAGÔNG: - Được thế thì tốt lắm. Anh Vale, giúp ta cái việc này.
Nào, Bác cả Giăc, bác lại gần đây; tôi đã dành bác lại làm người cuối cùng.
BÁC CẢ GIĂC: - Thưa cụ, cụ muốn nói chuyện với người đánh xe
hay với người đầu bếp của cụ ạ? Vì tôi là cả hai.
ARPAGÔNG: - Nói với cả hai.
BÁC CẢ GIĂC: - Nhưng với người nào trước ạ?
ARPAGÔNG: - Với đầu bếp
BÁC CẢ GIĂC: - Vậy xin cụ hãy khoan cho một tí.
(Bác cởi áo của người đánh xe và hiện ra dưới y phục đầu bếp).
ARPAGÔNG: - Làm cái trò kiểu cách khỉ gì thế?
BÁC CẢ GIĂC: - Xin nghe cụ truyền lệnh.
ARPAGÔNG: - Bác cả Giắc ạ, tôi đã hẹn mời khách ăn bữa tối nay.
BÁC CẢ GIĂC: - Thật là đại phi thường!
ARPAGÔNG: - Bác hãy nói nghe thử, bác có cho ăn ngon được
không?