Lạc vào thế giới thần tiên

của Nicoletta Ceccoli

Chủ nghĩa siêu thực, tưởng tượng, ảo thuật, sinh vật kỳ

lạ, những nhân vật giống như con búp bê xinh đẹp với

khuôn mặt vô tội... Chắc chắn đây chỉ là một phần rất

nhỏ để nói về công việc sáng tạo của nghệ sĩ người Ý

Nicoletta Ceccoli. Những tác phẩm nghệ thuật của cô sẽ

cho bạn cảm giác như đang thuộc một thế giới khác, thế

giới vượt thời gian và không bờ bến.

Nicoletta Ceccoli là nữ nghệ sĩ Ý nổi tiếng với các tác phẩm

minh họa sách cho trẻ em. Từ năm 1995 đến nay, cô đã xuất

bản hơn 30 cuốn sách tại Mỹ, Anh và Ý.

Năm 2001, cô nhận giải thưởng Andersen Baia Delle Favole

với danh hiệu họa sĩ minh họa tốt nhất của năm tại Ý. Năm

2006, cô nhận huy chương bạc từ Hiệp hội các họa sĩ của

New York. Những tác phẩm của cô được trưng bày khắp nơi

từ Châu Âu đến các khu vực Bắc Mỹ.

Có người đã nói rằng : "Nicoletta Ceccoli vẽ thế giới cổ tích

của mình để xua đuổi đi nỗi sợ và ám ánh của tuổi thơ. Các

nhân vật trong tranh Nicoletta Ceccoli đều là những cô bé,

con cá, con lợn, con chim và là câu chuyện cổ tích có cái kết

mở. Hay đúng hơn là một lát cắt của thới giới phi thực, nơi

nhân vật đang trong chính cuộc hành trình của mình."

Henri Matisse - Sinh ra để đơn giản hoá hội họa

Henri Matisse sinh ngày 31 tháng 12 năm 1869, tại tiểu trấn

Le Cateau, miền Bắc nước Pháp. Thời thơ ấu, Matisse không

hề bộc lộ chút tài năng gì về hội họa. Ngay cả khi đã là sinh

viên trường luật ở Paris, những lần tham quan bảo tàng

Louver, đứng trước những kiệt tác như "Mona Lisa",

"Venus"... Matisse vẫn không chút hứng thú.

Henri Matisse

Nhưng một "sự cố" cuộc đời đã đưa Matisse đến với hội họa,

rồi đưa ông trở thành một trong những người khởi xướng nên

một trường phái hội họa mới: trường phái "Dã thú". Tuy chỉ

tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, song trường

phái "Dã thú" đã thực sự làm nên một cuộc cách mạng trong

hội họa và đưa tên tuổi Matisse vào hàng ngũ những danh

họa thế giới. Trong khoảng 60 năm cầm cọ vẽ, Matisse đã

tặng cho thế giới những cảnh tượng xinh đẹp và tươi sáng,

ánh nắng, hoa tươi, phụ nữ, những trang sức xinh đẹp...

Giống như Mozart, không bao giờ Matisse để cho bóng tối

che khuất sự thuần khiết trong nghệ thuật...

“Sự cố" đã đưa Matisse đến với hội họa xảy ra năm 1890.

Khi đó Matisse đang là nhân viên của một công ty luật, chẳng

may bị bệnh. Trong thời gian chữa bệnh, Matisse đã gặp một

người chuyên sao chép tranh. Thấy công việc của người này

cũng hay hay, Matisse bèn mua màu, cọ, toan và tất cả những

dụng cụ liên quan đến hội họa để sao chép tranh, với chủ ý

giết thời gian nhàn rỗi. Nào ngờ, công việc có vẻ như nhàm

chán đó đã có ma lực và hút hồn người thanh niên tưởng

chừng như không có duyên với nghệ thuật này. Từ đó,

Matisse đã cố thuyết phục bố mẹ cho phép ông từ bỏ ngành

luật và bắt đầu lại cuộc đời.

Ban đầu, Matisse theo học một trường dạy vẽ tại quê nhà.

Nhưng đây là một lớp học chỉ đào tạo những nhà thiết kế cho

ngành vải sợi, nên Matisse đã khăn gói lên Paris tầm sư học

đạo. Ông đã thi vào Học viện Mỹ thuật Paris, trở thành học

trò cưng của thầy Moro - một họa sĩ danh tiếng đồng thời là

một giáo sư ưu tú. Vị giáo sư này luôn khuyến khích các học

trò của mình tiếp xúc với tất cả các trường phái hội họa, giúp

họ phát huy sở trường cá nhân. Từ phòng vẽ tranh của ông đã

xuất hiện nhiều nhân vật nổi tiếng, như Roueult, Marquet...

Matisse đã theo học tại phòng tranh của Moro suốt 5 năm,

mở rộng tầm nhìn, nắm vững những nguyên lý cơ bản làm

nền tảng cho hội họa. Một lần xem tác phẩm đang vẽ dở của

Matisse, Giáo sư Moro đã thốt lên: "Này Henri, anh sinh ra là

để đơn giản hóa hội họa đấy"!

Năm ba mươi tuổi, Matisse vẫn chưa tốt nghiệp Học viện Mỹ

thuật Paris, nhưng ông đã tạm gác việc học hành để lấy vợ và

hai người đã đưa nhau đi hưởng tuần trăng mật ở London và

miền Nam nước Pháp trong vòng... hai năm trời. Khi họ quay

trở lại Paris, Giáo sư Moro đã qua đời. Học viện Mỹ thuật lấy

cớ Matisse đã lớn tuổi để đuổi học ông. Thêm vào đó, Pierre

Puvis Chavannes - chủ một Salon mà Matisse thường gửi

tranh bán, cũng qua đời trong năm đó, khiến hai vợ chồng

Matisse lâm vào tình cảnh khốn đốn.

Dẫu vậy, Matisse vẫn luôn tìm tòi sáng tạo, quyết không

đánh đổi lý tưởng nghệ thuật của mình để vẽ những tác phẩm

rẻ tiền. Ông tập trung nghiên cứu những tác phẩm của các

nhân vật đại biểu cho trường phái "ấn tượng", như Cezanne,

Van Gogh, tiếp thụ những tinh túy của những tác phẩm đó và

phát sinh sức mạnh sáng tạo mới.

Khi nghiên cứu tác phẩm của các bậc tiền bối, Matisse rất

tâm đắc tranh của Van Gogh và câu nói mang tính tuyên

ngôn nghệ thuật của ông: "Thay vì cố thể hiện cái tôi thấy

trước mắt, tôi sử dụng màu một cách tùy tiện để diễn đạt trọn

vẹn bản thân tôi". Đi theo con đường của Van Gogh, Matisse

tâm niệm: "Phải dùng màu sắc để làm chất nổ mở đường đi

về hiện đại. Dùng màu sắc để truyền đạt tình cảm...". Nhưng

cái màu ấn tượng nhất, "chóe" trong hội họa là màu vàng thì

Van Gogh đã "chọn" mất rồi. Còn lại là màu đen, màu xanh,

màu lam, màu tím, màu đỏ..., Matisse sẽ chọn màu gì làm

gam màu chủ đạo cho tranh của mình, thực là một câu hỏi

hóc búa.

Từ thử nghiệm đầu tiên là màu lam, với những "Chân dung

Matisse phu nhân", "Khung cửa sổ mở", "Cô gái lõa thể màu

lam"..., cuối cùng Matisse đã lấy màu đỏ làm gam màu của

riêng mình. Ông cũng từ bỏ truyền thống tạo hình lập thể và

hình tượng không gian ba chiều vẽ tranh giống như thật để

tập trung thể hiện tình cảm. "Điều mà tôi ao ước đạt được là

một loại nghệ thuật hài hòa, thuần túy, tĩnh lặng. Nó tránh đi

những đề tài làm cho người ta cảm thấy phiền muộn, đau

khổ. Nó cũng giống như một chiếc ghế thư giãn, giúp cho

thân thể đang mệt mới có được một sự nghỉ ngơi"...

Tên tuổi của Matisse chỉ thực sự được xác lập một cách vững

vàng khi ông sáng tác "Hòa âm màu đỏ", năm 1908. Khi vẽ

"Hòa âm màu đỏ", Matisse đã đem tất cả người và vật trong

tranh sắp xếp trên một bình diện, một cách hoàn toàn tự do,

phóng khoáng. Vách tường và khăn trải bàn chiếm một diện

tích lớn trong bức tranh được Matisse tô phẳng bằng màu đỏ

để tạo nên gam màu chính của tác phẩm mà hoàn toàn không

để ý đến trạng thái chân thực của chúng trong không gian.

Lấy màu đỏ làm nền tảng, Matisse đã phối trí với những đồ

vật màu vàng, nâu, lam, lục, trắng... Mỗi một mảng màu có

một độ sáng khác nhau, có hình dạng dị biệt đã tương hỗ, bổ

sung cho nhau. Khi tia mắt của người xem hướng vào một

mảng màu nào đó, thì hồi âm của nó sẽ rơi vào một vị trí

thích hợp đang chờ đợi nó, khiến cho tia mắt của người xem

được bổ sung, sản sinh ra một khoái cảm về thẩm mỹ.

Hòa âm màu đỏ

"Hòa âm màu đỏ" chưa kịp đưa ra triển lãm đã được nhà sưu

tập Nga Sergay Shchukin bỏ tiền mua với giá cao ngất

ngưởng. Không những thế, nhà sưu tập này còn đặt Matisse

vẽ thêm hai bức tranh dùng để trang trí cho ngôi nhà sang

trọng của mình tại Moskva. Đó là tác phẩm nổi tiếng "Nhảy

múa" và "Âm nhạc" được vẽ năm 1910.

Âm nhạc

Nhảy múa

Vẫn tiếp tục với gam màu đỏ, Matisse đã thử sức mình trong

việc thể hiện cái đẹp của thân thể người phụ nữ. Tiêu biểu

nhất trong nhóm tranh này là "Cung nữ quần đỏ", vẽ năm

1922. Cô gái trẻ trong tranh ăn mặc theo kiểu phương Đông,

ở trạng thái lõa thể, nằm nghiêng trên giường, đầu gối lên hai

bàn tay có vẻ rất an nhàn, với tư thế xinh đẹp, với dáng vẻ

lạnh lùng. Chiếc quần đỏ chiếm vị trí trung tâm của bức tranh

và thảm trải sàn màu đỏ với diện tích lớn đã tương phản với

những hoa văn màu lam nhạt ở bối cảnh, trở thành một sự

tương phản tuyệt mỹ, tôn lên làn da trắng mịn của người

cung nữ, làm cho bức tranh thể hiện rõ sự diễm lệ, dễ thương,

nhưng không làm mất đi nét cao sang thuần khiết.

Cung nữ quần đỏ

Tiếp tục phong cách của "Cung nữ quần đỏ", năm 1930,

Matisse hoàn thành một tác phẩm gây xúc động mạnh trong

công chúng: "Lõa thể màu hồng", một bức tranh hoàn toàn ở

trạng thái tĩnh lặng. Tác phẩm này được đánh giá là đỉnh cao

trong sự nghiệp sáng tạo của Matisse, với "hình tượng đơn

thuần, màu sắc đơn thuần, bố cục đơn thuần, tất cả đều đơn

thuần, ngôn ngữ nghệ thuật vừa vặn"...

Cô gái lõa thể trong tranh được Matisse vẽ ở tư thế nằm

ngang. Thân cô gái được dùng làm tiền cảnh với thân hình

kéo dài, chiếc đầu thẳng đứng, phần mông thơi thấp xuống,

tứ chi duỗi thẳng, với đường viền trơn láng đã triệt để xóa bỏ

sự chật hẹp gò bó vốn có của tranh chân dung truyền thống.

Cô gái như chìm đắm trong mộng mơ, uể oải buông mình

trong nắng... được Matisse tô màu hồng nhạt, còn chiếc

giường có những sọc trắng xen lẫn những sọc lam nhạt. Bức

tranh lại có thêm những bó hoa, chiếc cửa sổ màu trắng có

khuôn màu lục, bức tường màu đỏ sẫm và hồng nhạt làm cho

mặt tranh trở nên sáng đẹp, thuần khiết...

Giai đoạn cuối đời, Matisse sống cô đơn trong sự hành hạ của

bệnh tật. Người vợ chung sống với ông quá nửa đời người

với những khổ nạn và hạnh phúc đã rời bỏ ông. Đến năm 80

tuổi, ông không còn đủ sức đứng trước giá vẽ nữa, mà phải

nằm trên giường để vẽ. Hai năm sau khi rời cây cọ, ông tiếp

tục con đường nghệ thuật tranh cắt giấy mà ông từng thử

nghiệm trước đó một thời gian. Lúc này ngồi được trên xe

lăn, chiếc kéo lớn với những tấm giấy nhuộm màu. Ông chỉ

huy người nữ thư ký dán những tác phẩm cắt giấy lên xung

quanh tường.

Nghệ thuật cắt giấy được Matisse gọi là "một biện pháp đơn

giản để trực tiếp thể hiện bản thân tôi". Tiêu biểu trong loại

hình loại hình này là "Con két đuôi dài và con quỷ biển", "Cô

gái lõa thể màu lam", "Nỗi bi ai của quốc vương"... Các tác

phẩm này thể hiện một sức sống mạnh mẽ, mang đến cho

mọi người không khí vui tươi của mùa xuân, thật khó tin là

chúng được làm ra từ đôi bàn tay của một cụ già bệnh tật.

Chúng đều mang sự thuần khiết, tươi sáng, vui vẻ, đã tấu lên

những nốt nhạc hài hòa cuối cùng của một người suốt đời giữ

vững lý tưởng nghệ thuật của mình

Một số tác phẩm của Henri Matisse: