Louis XVI của Pháp

Vua Pháp và Navarre

Tại vị 10 tháng 5 năm 1774 – 10 tháng 8 năm 1792

11 tháng 6 năm 1775, Đăng quang

Reims

Louis XV của Pháp Tiền nhiệm

De facto: Không có Kế nhiệm

(Nền quân chủ bị bãi bỏ)

De jure: Louis XVII của

Pháp

[hiện]Hậu duệ

Tên đầy đủ

Louis-Auguste de France

[hiện]Tước vị

Nhà Bourbon Hoàng tộc

Louis, Thái tử Pháp Thân phụ

Marie-Josèphe của Thân mẫu

Saxony

23 tháng 8 năm 1754 Sinh

Cung điện Versailles,

Pháp

21 tháng 1 năm 1793 Mất

Quảng trường Concorde,

Paris, Pháp

Nhà thờ Saint-Denis, An táng

Pháp

Louis XVI (23 tháng 8 năm 1754 - 21 tháng 1 năm 1793) là vua Pháp và vua

Navarre (1774 – 1792).

Ngày 10 tháng 5 năm 1774, Louis được kế vị ngai vàng từ người ông, Louis XV,

vì cha ông, Louis, Thái tử Pháp, qua đời khi mới 36 tuổi (1765). Ngày 16 tháng 5

năm 1770, ông lập gia đình với Công chúa Marie Antoinette - con gái của Hoàng

đế La Mã Thần thánh là Franz I. Họ có bốn người con.

Nhà vua là một người thích đi săn.[1] Trong triều đại ông, lúc đầu, Louis XVI rất

được lòng dân do trung thực, nhưng về sau, vì ông bảo thủ và sai lầm nên bị dân

chống lại. Vào năm 1789, Cách mạng Pháp nổ ra, khởi đầu với việc một đám dân chúng Paris tấn công vào pháo đài Bastille - nơi được sử dụng như một nhà tù.[2]

Ông cố dẹp loạn nhưng không được, phải bỏ cung điện Versailles mà chạy lên

cung điện Tuileries ở Paris. Sau đó, ông định cùng vợ trốn chạy sang Đại Công

quốc Áo, quê vợ ông. Nhưng không thành, ông và vợ đã bị bắt và giam lỏng ở

Paris từ 1791-1792, cũng trong thời gian đó, ông dùng hiệu "Vua của người Pháp".

Trước tình hình này, các nước quân chủ láng giềng tìm cách cứu vãn vị vua xấu số.

Vào ngày 27 tháng 8 năm 1791, vua nước Phổ là Friedrich Wilhelm II và em vợ

Louis XVI là Hoàng La Mã Thần thánh Leopold II ra "Tuyên bố Pillnitz", theo đó các quốc gia châu Âu cần phải quan tâm đến số phận của vua Louis XVI.[3] Không

những thế, vào năm 1792, Thống chế Phổ là Karl Wilhelm, Quận công xứ

Brunswick cũng ra "Tuyên ngôn Brunswick", theo đó ông sẽ đánh phá Paris nếu dân Pháp dám cả gan làm hại đến nhà vua. [4]

Lời tuyên bố này bị quân Cách mạng xem là bằng chứng của sự "phản quốc" của

nhà vua, ông bị quy vào tội "cõng rắn cắn gà nhà". Nó trở thành thùng thuốc súng

làm bùng phẫn nộ và là cái cớ chính thức để chế độ quân chủ bị lật đổ, thành lập

một chính phủ Cộng hòa Pháp vào ngày 21 tháng 9 năm 1792. Liên quân Áo - Phổ

cũng tấn công Pháp và tiến về để giải phóng Paris, nhưng họ bị quân Cách mạng - chủ yếu là nhờ vào ưu thế về quân số - chặn đứng. [5]

Ngày 21 tháng 1 năm 1793, vua Louis XVI bị lên máy chém của quân Cách mạng

Pháp.

[ ] Chú thích

1. ^ Jeremy Black, George III: America's last king, trang 137

2. ^ Irving L. Gordon, Jeremy Black, World History, trang 167

3. ^ Jeremy Black, Natural and necessary enemies: Anglo-French relations in

the eighteenth century, trang 84

4. ^ Bài viết của Jeremy Black, The Reader's Companion to Military History,

trang 73

5. ^ Jeremy Black, European warfare in a global context, 1660-1815, trang

122